Nghệ sĩ hay ca sĩ Hoàng Đức Tâm tôi
chỉ mới nghe anh ngâm thơ Mai Hoài Thu từ đĩa CD mà cô em thi sĩ yêu thương mến
tặng. Ở nhà thì thỉnh thoảng tôi mới nghe thôi. Còn phần lớn là nghe trên ô tô
mỗi lần đi xa trên đường cao tốc. Thỉnh thoảng vì mải mê nghe mà tốc độ xe của
tôi giảm
xuống. Thiên hạ tưởng tôi say rượu nên tuýt còi inh ỏi phóng vượt lên.
Tôi nhìn đồng hồ báo là chạy 70 km/ h mới giật mình dấn ga phóng vọt lên cho đủ
100 hay 120 km/ h.Tôi tủm tỉm cuời, tớ có say rượu đâu mà là say nhạc say thơ đó thôi. Hôm nay vinh hạnh được Hoàng Đức Tâm và nhớ lại giọng ngâm nức nở của anh và nhớ cả tiếng khóc rất đàn ông của anh mà thấy lòng mình cũng mềm ra mà ứa nước mắt khi nghĩ thân phận thi sĩ nam nhi đa hoạn nạn của mình.
Nghĩ về thơ mình làm ra chả ai thèm ngâm hay phổ nhạc. Có phải vì không hay vì thơ mình làm ra để ngâm trên cõi trời cho Thượng Đế và các vị chư tiên thánh thần nghe. Nguời hạ giới họ không hiểu mình viết gì nên họ kinh, họ coi thuờng không thèm ngâm thèm phổ nhạc cho đó thôi.
Vì vậy mà tôi bất giác trào lên một niềm cảm xúc và phóng bút làm bài thơ này tặng chú em Hoàng Đức Tâm.
Chú Tâm Ơi!
viết tặng nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm
Mấy khi nhà có chú Tâm
Giọng ngâm tài tử âm thầm ghé chơi
Ngàn thu thương nhớ cho đời
Nôn nao thục nữ lả lơi yếm hồng
Thuyền tình lạc đảo tiên bồng
Sóng dâng buồm dựng mây rồng gặp nhau
Động đài hoa cỏ nát nhàu
Yến anh quần thảo đủ màu ái ân
Ngẩn ngơ mưa Sở gió Tần
Cung đàn bần bật giai nhân mấy người
Nghẹn ngào Hoàng Đức Tâm ơi!
Hồn thơ rung động lệ rơi đôi hàng
Tháng năm trông đợi phũ phàng
Chiêm bao giấc mộng bóng nàng Hằng Nga
Thế gian bạc bẽo châu sa
Ngoảnh đi hờ hững gốc đa u hoài
Chao ôi nghệ sĩ anh tài
Phù du trôi nổi trần ai lạnh lùng
Lu Hà cám cảnh não nùng
Xót xa cay đắng thảm cùng cố nhân!
nhân dịp đầu năm nghệ sĩ Hoàng Đức Tâm ghé thăm trang
facebook
2.1.2014 Lu Hà
Cũng vào dịp này tết năm ngoái có anh chàng nghe nói
là nghệ sĩ cải luơng ngâm thơ ở Hà Nội. Tự vỗ ngực là nghệ sĩ có tiếng giọng
ngâm vàng, ngâm đồng hay ngâm sắt, ngâm nhôm gì đó của nhà hát trung ương Việt
Nam. Tôi thấy y ngâm cũng khá giọng oang oang như con cuốc kêu thương. Tôi nổi
hứng lên phóng tác mở rộng tâm hồn làm một bài thơ tặng y. Y hiện đang sống ở một
nước Châu Âu. Y khoe vào ngày 30 Tết có một ông già mang đến tận nhà y, trao
cho y một bài thơ và muốn y ngâm nga làm kỷ niệm. Y bảo: Thấy cụ gìa còm cõi mà
cảm động quá và y sẵn lòng ngâm cho ông cụ vui lòng gọi là chút lòng hảo tâm từ
thiện mừng xuân cho cụ. Tôi mới bảo: vậy anh ngâm cho tôi một bài đi làm kỷ niệm,
có thể ngâm chính ngay bài thơ tôi tặng anh đó. Nhưng y là một ngã nghệ sĩ tồi,
quá hèn. Y không dám trả lời công khai trên mạng Facebook, mà y lén lút trả lời tôi bằng Email: "Xin lỗi
anh Lu Hà nhé! Trần H chỉ ngâm thơ trong vòng bạn bè thân thiết xung quanh hay
anh em họ hàng vợ con thôi. Tôi không quen biết anh. Vậy mong anh Lu Hà thông cảm
."
Lu Hà bực quá nghĩ bụng: Cái giọng cóng bơ rỉ có là
cái quái gì đâu, mà kênh kiệu khinh người vậy cha nội? Không muốn ngâm thơ Lu
Hà này thì sẽ có người khác ngâm, đời thiếu gì nhân tài anh hùng trượng phu thục
nữ thuyền quyên biết người biết ta mà kính trọng kẻ hiền sĩ, thi nhân, không lẽ
thế gian này con người sinh ra tự nhận mình là nghệ sĩ đều ươn hèn khốn nạn như
vậy cả hay sao?
Không dám đàng hoàng trả lời công khai mà lại hèn đến mức lén cửa sau bằng Email. Sao lại không quen, tôi làm một bài thơ cũng rất da diết cảm động tặng y, nhưng trái tim y là cỏ cây gỗ mục nên y không có cảm xúc. Vậy thì bài thơ mình tặng y có khác chi bông hoa thơm cắm vào bãi phân trâu đâu? Nhưng thơ là sản phẩm tinh thần của tôi, nên tôi cũng rất trân trọng lưu giữ và cho vào các chùm thơ tình.
Không dám đàng hoàng trả lời công khai mà lại hèn đến mức lén cửa sau bằng Email. Sao lại không quen, tôi làm một bài thơ cũng rất da diết cảm động tặng y, nhưng trái tim y là cỏ cây gỗ mục nên y không có cảm xúc. Vậy thì bài thơ mình tặng y có khác chi bông hoa thơm cắm vào bãi phân trâu đâu? Nhưng thơ là sản phẩm tinh thần của tôi, nên tôi cũng rất trân trọng lưu giữ và cho vào các chùm thơ tình.
Vậy nay anh tâm sự với chú Hoàng Đức Tâm câu chuyện
như vậy đó mà đời anh đã trải qua. Lúc nào hứng thì chú ngâm cho anh một bài của
chính thơ anh làm ra. Mong chú không đươc nhầm lẫn ngâm thơ người khác rồi bảo
là của Lu Hà nhé. Anh phải dặn trước như vậy. Mong chú thật cẩn thận cấm ngâm
thơ Mai Hoài Thu hay của cô nào đó và bảo anh là tác giả. Nếu chú không có thời
gian thì thôi, đừng cứ phải miễn cưỡng làm gì? Hay vì có những khó khăn về lề
thói định kiến xã hội mà sợ ảnh hưởng liên lụy vì ngâm thơ anh thì thôi cũng được
chú Tâm ạ.
À anh còn dặn kỹ lưỡng chi tiết. Tên bút danh của anh
là Lu Hà . Nhớ thật kỹ Lu truớc Hà sau , đừng có đảo lộn là Hà Lu nhé. Cũng lạ
hàng nghìn bài thơ anh đều ghi rõ ràng là Lu Hà mà thiên hạ cứ gật gà gọi đảo
ngược lại là Hà Lu mới buồn. Xuân Diệu là Xuân Diệu có ai gọi là Diệu Xuân đâu?
Nguyễn Bính là Nguyễn Bính có ai gọi là Bính Nguyễn đâu? Chú có biết vì sao anh
trân trọng cái tên Lu Hà không? Vì anh tự cảm thấy tâm hồn anh thanh bạch ngay
thẳng, anh có một tâm hồn thi sĩ giàu tình yêu thuơng nhân loại mà anh muốn mọi
nguời nên tôn trọng anh mà gọi cái tên anh cho ngay thẳng Lu Hà là Lu Hà. Không
thể Lu Hà thành Hà Lu được. Người chẳng quen biết gì thì mặc xác họ, anh không
thèm đếm xỉa. Nhưng nguời thân mến mà cứ gọi anh là Hà Lu làm anh buồn lắm.
Ngay chính cô em Mai Hoài Thu cũng không có ý thức được điều đó cứ gọi theo
nickname của anh là Hà Lu. Anh biết vậy lập thêm trang facebook nữa là Lu Hà. Rồi
lại Lu Hà Hà Lu nữa cho thiên hạ gọi mệt nghỉ ngã lăn quay ra mới thôi.
Của đáng tội, tới nay thơ Lu Hà làm ra mới chỉ có hai cô Thi Nguyên và Tô Cẩm Hoa tức Hoàng Hoa phổ thành nhạc và tự hát cho Lu Hà nghe. Phải nói là tuyệt cú mèo không kém một nghệ sĩ ca sĩ tài tử trứ danh nào.
Của đáng tội, tới nay thơ Lu Hà làm ra mới chỉ có hai cô Thi Nguyên và Tô Cẩm Hoa tức Hoàng Hoa phổ thành nhạc và tự hát cho Lu Hà nghe. Phải nói là tuyệt cú mèo không kém một nghệ sĩ ca sĩ tài tử trứ danh nào.
Nhân dịp đầu năm mới anh chúc chú và nghệ sĩ Hồng Vân
an khang phúc lộc dồi dào sức khỏe bình an hạnh phúc
2.1.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét