Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

Lu Hà Và Xuân Quỳnh Chùm 4



Bao Giờ Sinh Em Bé
Cảm xúc thơ Xuân Quỳnh: Con Chả Biết Được Đâu

Mẹ đan tấm áo cho con
Mùa xuân hoa nở nước non xanh rờn
Chiếc khăn cánh bướm chập chờn
Dòng sông rất lạ từng cơn sóng đùa


Lũy tre réo rắt bốn mùa
Ngô khoai đồng lúa sim mua tím đồi
Nỗi lòng mẫu tử bồi hồi
Mẹ nghe con đạp sắm nôi con nằm

Nôn nao cho tới trăng rằm
Vườn dâu ươm kén nong tằm nhả tơ
Bố thường nhắc mãi con thơ
Mua chăn con đắp đếm tờ lịch rơi

Các anh con hỏi mẹ ơi!
Bao giờ em bé chào đời bà mong
Cả nhà thấp thỏm tháng dòng
Con chưa biết được áo hong nắng vàng

Thơ con mẹ viết từng trang
Là trai hay gái mênh mang tháng ngày
Sau nay con lớn sẽ hay
Con đi học chữ vui thay mẹ hiền!

Khai hoa mãn nguyệt thì nên
Vô thường nhân loại xây nền tương lai
Thơm như hương nhụy bông lài
Líu lo chim hót ban mai tiếng cười!

20.3.2017 Lu Hà



Biết Nói Gì Đây
Cảm xúc thơ Xuân Quỳnh: Nói Cùng Anh

Trăng khóc gió bướm hoa rầu rĩ
Chuyện yêu đương thủ thỉ canh thâu
Ngại ngùng khấp khểnh vó câu
Hai người xa lạ nương dâu bến đò

Em đâu nghĩ hẹn hò vĩnh viễn
Thuyền sáng nay chiều bến xa vời
Nỗi niềm vô hạn chơi vơi
Con chim lìa tổ cảnh đời mù sương

Bởi con tạo vô thường vẫn nói
Hạt giống gieo le lói mầm non
Đá vàng phai lạt nét son
Buị hồng giông tố nước non tang bồng

Bao kỷ niệm vợ chồng êm ấm
Trọn niềm vui giữ tấm thủy chung
Hải hồ sóng vỗ chập chùng
Biến xanh thăm thẳm tận cùng phong vân

Trai tráng khí phong trần tắm gội
Không lẽ nào lạc lối đào hoa
Thiên nhiên lộng lẫy một tòa
Cung Hằng sẻ nửa nhạt nhòa mưa sa

Buồn run rủi cây đa phố chợ
Chút đèo bồng xứ sở tha phương
Ngậm ngùi giọt lệ cố hương
Bâng khuâng tư lự nụ hường thoảng bay

Ngậm bồ hòn đắng cay cam chịu
Nửa chừng xuân riu ríu chim kêu
Lá vàng rơi rụng thanh kiều
Duy trì sự sống tiêu điều hoàng hôn… !

31.3.2017 Lu Hà



Cơn Sóng Lòng
Cảm hứng thơ Xuân Quỳnh: Tình Ca Trong Lòng Vịnh

Nghe lòng vịnh xênh xang sóng vỗ
Vỉa than đen cổ độ trăng soi
Xôn xao tôm cá mặn mòi
Bao mùa giông bão lẻ loi thuyền tình

Gió mây gọi lung linh hải đảo
Hạ Long ơi! Thơm thảo ngàn thu
Đồi sim chín mọng vi vu
Thướt tha rặng liễu hát ru vẳng đời

Tay nắm chặt  nụ cười thư thả
Tựa bờ vai chan chứa nhìn nhau
Ngập ngừng câu chuyện trước sau
Vui cùng non nước con tàu ra khơi

Hàng phi lao nghẹn lời chung thủy
Tổ tiên mình bi lụy khổ đau
Quản chi mưa nắng dãi dàu
Chùm khăn mỏ quạ bạc màu phấn son

Anh yêu dấu chon von đỉnh núi
Bản tình ca buồn tủi thiết tha
Em về đôi cánh thiên nga
Nhặt bông cúc biến dâu da trắng đồi.

6.4.2017 Lu Hà




Mùa Xuân Vội Vã
Cảm xúc thơ Xuân Quỳnh: Đêm Cuối Năm

Cúc bơ vơ bông phượng vĩ sầu tan
Ngày cuối năm xuân hồng thêm một tuổi
Thời gian trôi dòng đời buồn rong ruổi
Chật ních người xuôi ngược các sân ga

Đàn én về nhộn nhịp khắp sơn hà
Ba mươi tết hai chúng mình hội ngộ
Tuy ngắn ngủi mong manh niềm vui nhỏ
Chưa phải lâu hạnh phúc tính cả năm

Dẫu rằng em không quên những đêm rằm
Trăng sáng quá để tình yêu thư thả
Lầm cát bụi dáng anh đi bươn bả
Cách đôi bờ dòng sông trắng cát pha

Mây hững hờ rệu rã bước qua phà
Còi hối hả những căn hầm ngập nước
Con trẻ dại năm canh hoài thao thức
Để lòng em bao chuyện cũ đi qua

Làng quê ta đồi tím bụi sim mua
Em và anh trải bao mùa sóng gió
Lửa phai tàn ôi kiếp đời đau khổ
Hạt mưa xuân vội vã quá không anh

Chim líu lô ríu rít hót trên cành
Cơn sóng vỗ nghe tiếng lòng cô quạnh
Cây tuôn nhựa những dòng khô đặc quánh
Nhạc côn trùng rên rỉ suốt đêm thâu…!

21.3.2017 Lu Hà



Nếu Đời Không Có Anh
Cảm xúc thơ Xuân Quỳnh: Chỉ Một Mình Anh

Anh đã tới để cho em tất cả
Bao niềm vui đau đớn vị khứ lai
Dìu em đi trên những quãng đường dài
Không có anh tất cả là vô nghĩa

Tim nóng lại khi vầng trăng băng gía
Sưởi lòng em trong giây phút cô đơn
Nụ cười tươi khi bực dọc giận hờn
Đầy hy vọng ánh bình minh le lói

Cũng bởi tại gió mùa xuân đến vội
Xóa sương mù bèo bọt bập bùng trôi
Chim hải âu vỗ cánh nhịp bồi hồi
Tình vĩnh cửu bao la như biển rộng

Anh không nói thành không gian trống rỗng
Mặt trời tan cảnh địa ngục âm u
Rừng thông kia thổn thức khóc vi vu
Nửa hồn em bóng hoàng hôn vụt tắt

Anh thất thểu chuỗi ngày qua tất bật
Em thương anh cơ cực cảnh bần hàn
Giọt châu xa trần thế lắm gian nan
Hạt bụi đỏ bơ vơ cùng năm tháng

Ôi cuộc sống vì sao nhiều cay đắng
Trót sinh ra phải cam chịu khổ đau
Mùa đông tàn hoa cỏ úa nát nhàu
Tiếng thu gọi kiếp nai vàng ngơ ngác!

19.3.2017 Lu Hà



Thơ Gửi Cuộc Đời
Cảm hứng thơ Xuân Quỳnh: Thơ Tình Tôi Viết

Thơ tôi viết kể chi xa lạ
Gửi cuộc đời muôn ngả dặm trường
Tha nhân bè bạn bốn phương
Non cao nước biếc quê hương dạt dào

Nơi lán trại rì rào róc rách
Dòng suối mơ kênh rạch sông hồ
Ra đi gìn giữ cơ đồ
Mênh mông biển cả nhấp nhô cánh buồm

Quanh hải đảo sớm hôm chài lưới
Ngư phủ buồn rã rượi yến bay
Cheo leo vách đá ai hay
Dựng xây tổ ấm đắng cay lòng người

Thềm lục địa lệ rơi máu chảy
Đồi sim mua hết thảy rừng xanh
Gần xa khắp chốn kinh thành
Đồng bào thương mến năm canh ngậm ngùi

Thơ vương vấn sụt sùi thế hệ
Bước chân dồn thế kỷ lầm than
Khổ đau sao lắm gian nan
Tiếng gà eo óc bần hàn xóm thôn

Những buổi chiều hoàng hôn lam khói
Nhìn em thơ buốt nhói tim đau
Bước chân vội vã mau mau
Gánh gồng xuôi ngược bạc màu áo nâu.

4.4.2017 Lu Hà



Tôi Tin Rằng
Cảm hứng thơ Xuân Quỳnh: Nơi Tôi Sẽ Đến

Tin rằng tôi sẽ tới nơi
Gió không ngừng thổi đất trời bao la
Hồn mây đôi cánh hải hà
Rừng xanh đồi cọ trăng ngà thảnh thơi

Suối trong rong ruổi vui chơi
Hàng thông vi vút lả lơi cung đàn
Chim muông cầm thú chứa chan
Bạn bè ấm cúng nồng nàn thiết tha

Vào ra tình mẹ nghĩa cha
Nhân quần vỗ nhịp quan hà dặm băng
Bướm hoa nao nức thênh thang
À ơi tiếng hát xóm làng bình yên

Vùi chôn phiền muộn sầu miên
Ái ân nảy lộc đào nguyên nắng hồng
Nam nhi tráng khí tang bồng
Thuyền trăng anh đón bến sông thuở nào

Thư cưu trống mái dạt dào
Hạt ngâu lất phất sa vào áo em
Phòng loan đèn sáng buông rèm
Canh gà xào xạc nư thèm nụ hôn!

31.3.2017 Lu Hà



Trở Lại Quê Nhà
Cảm xúc thơ Xuân Quỳnh: Đêm Trở Về

Đêm sóng vỗ thì thào gió thổi
Một nhành non hôi hổi đập vào
Bầu trời lúc nhúc đầy sao
Bên song cửa sổ mưa rào tái tê

Lần đầu tiên trở về quê cũ
Cảnh xóm làng phố xá tưởng quên
Râm ran cỏ cháy hun thuyền
Đỏ hoe khóe mắt đoàn viên họ hàng

Hai mươi năm phũ phàng giông tố
Tảng đá vôi tủi hổ trăng soi
Biển xanh hạt muối mặn mòi
Nỗi sầu ly tán lẻ loi giận hờn

Khi ra đi dập dờn mái tóc
Búi chưa tròn dáng vóc trẻ con
Bây giờ gót đỏ môi son
Khóc thương nấm mộ bồ hòn đắng cay

Bước ra vườn lắt lay tàu lá
Không lẽ nào cây đã nhận tôi
Ăn sương tiếng qụa bồi hồi
Hồn ma thổn thức núi đồi phù tang

Mùi thơm thảo dịu dàng trìu mến
Nước non này xao xuyến thiết tha
Hôm nay trở lại quê nhà
Nghe chùa Thiên Mụ canh gà Thọ Xương!

9.4.2017 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét