Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2016

Từ Chuyện Thơ Tình Núi Đôi Lê Hoàng Trúc Đến Liêu Trai Của Lu Hà

Núi Đôi

Em cũng xinh mà chị cũng xinh
Nở chung một mẹ bó hương đời
Tháng năm đủng đỉnh tròn theo nguyệt
Bẽn lẽn người qua ước ngắm chơi

Đêm nay chị lớn em cũng lớn
Bao kẻ tài hoa ghé ngỏ lời
Da thịt nõn nà phơi trước gió
Tình xuân thầm gọi đỉnh xuân phơi


TG: Lê HOÀng TRúc
Ngày06/09/2014



Hai Hòn Núi Đôi
cảm xúc từ thơ và ảnh minh hoạ của Lê Hoàng Trúc

Ai về nhắn gửi quê tôi
Trời sinh hai đứa bồi hồi thiên nhiên
Chị em mình mãi thôi miên
Muôn đời vạn kiếp thần tiên cõi này

Chị đi em vẫn đắm say
Nắng mưa chẳng quản ngất ngây xuân tình
Cỏ xanh lún phún chân mình
Biết bao thế hệ trúc xinh mượt mà

Xót xa cảnh ngộ sơn hà
Bao cô yếm thắm bỏ nhà ra đi
Từng đêm thổn thức thầm thì
Bồng đào đôi trái đầm đìa mồ hôi...

Xa quê chị lại khóc rồi
Làn da mềm mại hai đồi núi đôi
Lang quân chị mới ghé môi
Nụ hôn dàn dụa xa xôi giận hờn...

Thoảng nghe như tiếng gió vờn
Toàn thân lửa đốt chập chờn núi đôi
Hai hòn đá vác chao ôi
Thề non hẹn biển núi đồi chuyển rung

7.9.2014 Lu Hà



Chuyện Tình Núi Đôi

Bảy năm về trước cho hay
Em mười bảy tuổi hương say dịu dàng
Đoài Đông Xuân Dục hai làng
Đôi mươi trai tráng anh sang thăm nàng

Lối ta đi giữa hai hàng
Núi Đôi khéo thế như chàng với em
Bỗng đâu giặc tới mùa chiêm
Ngõ chùa cháy đỏ nỗi niềm thương đau

Ngỏ lời lỗi hẹn tình đầu
Mất tin từ đó úa sầu nắng mưa
Anh vào bộ đội gió đưa
Thuộc vùng Đông Bắc lưa thưa bóng người

Đợi người Xuân Dục Núi Đôi
Dân công qua lại bồi hồi hỏi thăm
Quên mình chiến đấu quanh năm
Bao nhiêu uất hận hờn căm giặc thù

Nhớ về đồi cọ Trung Du
Núi Đôi bốt dựng mịt mù bến sông
Lệnh trên ngừng bắn theo dòng
Thuyền xuôi đi tắt qua đường thênh thang

Đầu ao sét đánh nghe rằng:
Tin em giặc giết phũ phàng gốc thông
Tay em bị trói thảm thương
Nửa đêm đồn Thứa máu hồng mưa rơi

Phù Linh kẻ chợ ngược xuôi
Em còn trẻ lắm xinh tươi nhất làng
Vì sao duyên phận dở dang
Phòng the chiếc bóng lỡ làng đợi ai?

Hồn trinh bướm trắng u hoài
Trái tim chung thủy tuyền đài chẳng tan
Mẹ cha cảnh ngộ gian nan
Dìu nhau nhận đất nghèo nàn gốc cau

Nhà tranh nửa mái dãi dầu
Hoàng hôn lá rụng mái đầu muối sương
Nét son bia trắng giữa đồng
Tên em ai viết nở bông cúc vàng

Núi Đôi hiu hắt bẽ bàng
Trán nhăn tư lự hai hàng lệ rơi
Em thành tử sĩ than ôi!
Hoa trên đỉnh núi cho người chiến binh!

cảm xúc từ thơ Vũ Cao: Núi Đôi
21.7.2013 Lu Hà

Bài thơ này nếu không nổi hứng với cô Trúc thì tôi cũng bỏ qua cả đời không đọc lại, nay đọc lại phát hiện ra gõ nhầm 3 chữ. Xin cầu cho vong linh Cụ Vũ Cao dưới suối vàng cũng ngậm cười cho bài thơ cảm tác của cháu. Vì khuân khổ có hạn nên không trích nguyên tác của cụ Vũ Cao vào đây. Cụ Vũ Cao viết thơ 7 chữ theo lối thơ mới.



Tình Xuân Đậm Đà
viết tặng Lê Hoàng Trúc

Vũ Cao thương khóc núi đôi
Ngày nay Hoàng Trúc bồi hồi kém chi
Lu Hà xúc cảm tương tri
Cảnh đời tao ngộ thầm thì phiếu mai *

Quê hương tráng lệ u hoài
Hai hòn núi nhỏ canh dài chứa chan
Ngẩn ngơ hoa bướm trăng ngàn
Mây hồng cò trắng nồng nàn thiết tha

Đi đâu ta vẫn là ta
Cù lao chín chữ sơn hà mẹ cha
Bần thần ngắm ảnh tố nga
Xuân Hương thiếu nữ ngọc ngà mỹ nhân

Hương Giang đẫm lệ Huyền Trân
Làn da trắng mịn tình xuân đậm đà
Vần xoay suốt mấy canh gà
Núi đôi ướt sũng quê nhà mưa rơi...!

* Phiếu mai còn gọi là phiếu mẫu là theo điển tích Hàn Tín trong cảnh bần hàn phải xin cơm thừa của bà lão giặt lụa.
7.9.2014 Lu Hà



-LÊ HOÀNG TRÚC: Cám ơn bài thơ nặng phím của Lu Hà TL thích nhất hai câu cuối" vần xoay suốt mấy canh gà" hay lắm!



Chuyện Lu Hà Gặp Tiên

Hai bầu vú lớn giữa trời
Phun dòng sương trắng lả lơi mây chiều
Núi đôi ngây ngất mĩ miều
Từng đàn tiên nữ hoang liêu váy hồng

Thẫn thờ say đắm non bồng
Thái Chân Ngọc Nữ cầu vồng chao ôi
Khách từ hạ giới xa xôi
Chúng em nghe tiếng bồi hồi chờ mong

Tiếng thơ thánh thót mênh mông
Hoài lang dạ cổ non sông mái chèo
Lâu nay nghé mắt trông theo
Luật trời nghiêm khắc ngặt nghèo người ơi!

Đêm nay len lén đi chơi
Chị em thong thả thảnh thơi muộn màng
Nghê thường vũ điệu dịu dàng
Rèm buông trướng phủ hỡi chàng thi nhân

Rước vào tiệc rượu tẩy trần
Con ong cái bướm tần ngần ngần ngẩn ngơ
Hoa tiên một vẫy ra thơ
Canh năm gà gáy bơ phờ áo xiêm

Chia ly bịn rịn nỗi niềm
Sợ cha bắt phạt chơi đêm với người
Chúng em đành phải về trời
Thương chàng ở lại cảnh đời sầu bi...!

13.9.2014 Lu Hà

Ngày xưa Từ Thức đi hái thuốc gặp tiên, tớ đi dạo chơi dưới chân núi đôi cũng gặp tiên có kém gì đâu. Thật là thuê thỏa một đêm với tiên, cũng bõ cho cái đời.


-LÊ HOÀNG TRÚC: Mình thích chữ phun hơn chữ phụt. Vậy đêm qua Lu Hà gặp tiên rồi.


-LU HÀ: Phun cũng hay nhẹ nhàng tình tứ hơn phụt hơi thô bạo không giống như cảnh tiên.  Hôm nay tớ nhờ trời đưọc tí hơi tiên mớm vào có khác làm bài thơ của tớ tưởng như dùi đục chấm mắm tôm bởi chữ phụt, hay chữ thụt, chữ đút bỗng nhiên trở nên hào hoa phong nhã  sáng rực hẳn lên nhờ bởi chữ phun, hay chữ phùn, chữ phún của cô Trúc gà cho đấy. Vậy đổi phụt thành phun nhé. Tớ cũng sinh lòng nghi ngờ cô Trúc lắm, có thể ngày xửa ngày xưa lâu lắm rồi, cũng có khi một đời cô Trúc làm tiên không biết chừng? Thời gian nào đây trong lịch sử nước nhà mà cô Trúc cò nhớ đưọc lúc đó núi phun ra sương trắng chứ không phải do bí quá mà phụt một cái cưc mạnh làm các cô tiên tái mặt bỏ chạy hết. Vậy cám ơn cô Trúc nhớ ra là chữ phun mà nhắc nhở và tớ nhanh nhẩu kịp thời sửa ngay. Vậy để tri ân cô Trúc xin tặng cô bài thơ


Hương Ngây Vú Trời
cảm xúc từ bức ảnh của Truc Hoang Le: Núi Đôi

Vú nào dám phụt ra sương
Núi phun ra đó nõn nường tiên nga
Xôn xao dưới ánh trăng ngà
Thảnh thơi thi sĩ Lu Hà làm thơ

Sàng mây dìu dặt bơ phờ
Nghê thường lông vũ ngẩn ngơ rựợu tình
Nôn nao từng khóm trúc xinh
Đào non dăm trái hành tinh lu mờ

Núi đôi tuôn giọt trắng nhờ
Suối reo róc rách ai ngờ ở đây
Ngàn thu chan chứa còn đầy
Giao long một thuở hương ngây vú trời....

Tam Sơn Quảng Bạ một thời
Tiên cô hạ giới yêu người trần gian
Thương chồng vất vả bần hàn
Nuôi con khó nhọc lệ tràn bờ mi

Cắt đôi vú thắm đền nghì
Thành hai trái núi đầm đìa sương mây.!

14.9.2014 Lu Hà

-LÊ HOÀNG TRÚC: Lu Hà nói đúng, viết theo cảm giác thì với phái nam là Phụt/ cười............!


LU HÀ: Theo tớ làm thơ cốt ở cái hồn, cái tình và sự trung thực. Cái quan trọng phải giàu trí tuởng tưởng tượng. Theo trường phái tượng trưng thì trí tưởng tương tức là bóp méo hình ảnh có thực ban đầu để tạo ra môt chuỗi hình ảnh ảo vô thực. Như anh chàng Hàn Mạc Tử chỉ là từ mặt trăng bình thường thôi ai cũng biết to bằng quả bưởi, bằng cái mâm thau mà qua họ Hàn nào là trăng nằm sõng sượt, trăng thổ huyết, trăng bẽn lẽn, trăng tái mặt, trăng sờ xẫm v. v...

Nguời làm thơ phải vui tính biết bông đùa trêu ghẹo tếu táo hoa nguyệt và không nên cứ quá câu nệ về lễ giáo đạo đức giả tạo mà không dám bàn đến ái dục. Thơ mà cứ thao thao bất tuyệt dòng nối dòng chữ nối chữ tuy đọc rất vần mà lại rỗng tuyếch vô nghĩa theo tớ không nên làm nhiều. Những người béo quay mặt nhầy mỡ như ông tiến sĩ giáo sư rỏm Hoàng Quang Thuận làm thơ rỏm ngươi ta cười cho. Thế mà ở Việt nam họ định đưa đi đoạt giải Nobel đó, đọc ra toàn dưa hành cà pháo rau muống bình thường, loại thơ ăn cắp chôm chỉa tủn mủn của khách thập phương đi lễ chùa, theo tớ là ông này không biết làm thơ,  không đáng gọi là thơ mà ông này dám bảo là do vua Trần nhập mộng đọc cho vì có công cứu giá , hộ giá tức là ông Thuận cứu con mãng xà của anh chàng tộc nào đó muốn bán cho phái đoàn miền Nam làm chả nướng.

Thuận khoe mình mua phắt con rắn mào đỏ mào đen thì phải và  liền tay phóng sinh con rắn đó đi. Thuận bảo có thể con rắn là thân mạng vua Trần Nhân Tông? Nên rắn trả ơn Thuận nên nửa đêm nhập mộng đọc thơ thần cho Thuận nghe và Thuận tự nhận mình là thư ký riêng cho vua Trần. Thuận khoe mình rất khiêm tốn không dám nhận tự viết ra mà do vua Trần đọc cho. Thơ Ngài làm chứ không phải Thuận làm. Lại có thêm một ngã cha ky chú kiết nào đó làm nhà văn nhà báo làm chứng là quả đêm đó có hiện tương này. Hiện tuợng vô thức khi tâm hồn thăng hoa, hiện tượng phân tâm học của não trạng thần kinh mà khoa học ngày nay có thể lý giải đươc. Thật là thằng tung thằng hứng nói như vậy mà thiên hạ khối người tin mới lạ. Cả mấy ông thày chùa cũng ngẫn tò te ra: Nam Mô A Di Đà Phật!

 Báo chí cộng sản rầm rộ đăng tin ca ngợi một hiện tưởng hiếm có trong lịch sử ngang tầm với Thánh Gióng, Lạc Long Quân và bà Âu Cơ ngày xưa.

Rồi tốn không biết bao nhiêu tiền thuế của dân để hội thảo văn học. Làm không biết bao nhiêu là clip để nâng bi anh chàng lưu manh này, ca ngợi nhà thơ có tấm lòng nhân từ bác ái, từ bi quảng đại sau thánh Hồ, thánh Giáp là thánh Thuận. Thánh Thuận không chỉ làm thơ còn chuyên làm thiện nguyện, từ thiện giúp trẻ mồ côi bệnh viện mà nghe người ta bàn tán toàn do tiền tham ô tham nhũng cả trấn lột của dân cả để làm trò đạo đức gỉa. Đúng là chuyện lạ đó đây. Tiếu lâm Việt Nam thời cộng sản cuối mùa.

Rất mong muốn đươc cô Trúc đọc 93 bài bình của tớ về: Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận.


LÊ HOÀNG TRÚC: Lu Hà phân tích trôi chảy lắm. song thơ thì có nhiều yếu tố tác động và kết hợp bởi ỷ tưởng con người cùng phong cảnh xung quanh bao trùm. một phần cũng được gọi là năng khiếu của mỗi người trời cho một ít một nhiều. Với TL thường chỉ đọc thơ người khác tự ngẫm tự nghĩ cảm theo cái ý mà mình có thể hiểu được. rất vui cùng thảo luận với Lu Hà.



LU HÀ: tớ thấy cô Trúc sắc sảo hoạt bát nói năng dạn dĩ tỏ ra am hiểu về thơ nên thích bàn luận. Những cô khác cũng làm thơ nhưng họ dụt dè và không thích nói nhiều, họ dễ bị xã hội chi phối . Họ ngại Lu Hà viết dài dằng dặc làm họ không theo kịp và không phù hơp với số đông bạn bè của họ vào chỉ để like, còn Trúc lại tỏ ra rất có bản lãnh, mồm mép ra phết. Vậy xin tặng cô Trúc một phát thơ nữa nhé:


Hôm Nay

Hôm nay tôi có đâu ngờ
Lại cùng cô Trúc ngẩn ngơ bạn tình
Hai ta như bóng với hình
Tam Sơn Quảng Bạ quê mình núi đôi

Thấy cô tôi lại bồi hồi
Đồng xanh lúa chín mồ hôi luống cày
Tháng năm tầm tã vơi đầy
Nỗi niềm cố quốc đắng cay nghẹn sầu...

Dang tay ôm trái tinh cầu
Hồn thơ lai láng mái đầu tuyết sương
Kiếp sau cho trọn nõn nường
Thư cưu trống mái ven đường cô ơi!

Luận bàn thi hứng xa xôi
Tâm đầu ý hợp nổi trôi luân hồi
Bao giờ quệt miếng trầu hôi
Quả cau nho nhỏ bình vôi môi hồng...?

viết tặng nữ thi sĩ Lê Hoàng Trúc
14.9.2914 Lu Hà



-LÊ HOÀNG TRÚC:

Đất trời rộng hẹp là đây
Ý qua lời lại nối dài cuộc chơi
Gió trăng là bạn của trời
Thế nhân là bạn của đời của ta

Còn vui còn cất tiếng ca
Chung thu nhộn nhịp đường xa lại gần
Qua thơ tôi hiểu đôi phần
Thêm dòng lưu niệm ân cần cho nhau.

Cám ơn bài thơ của Lu Hà rất nhiều


-LU HÀ: Cô Trúc lại làm tớ ngứa ngáy nổi men thơ lên rồi đây. Vậy bắn tiếp một phát này nữa là hết đạn rồi cô Trúc ơi!

Canh Gà Xôn Xao

Nhỏ to tùy thuộc lòng người
Vắn dài rộng hẹp đất trời bao la
Dìu nhau dưới ánh trăng ngà
Chung bầu không khí thở ra hít vào

Hồn thơ lai láng tuôn trào
Trúc - Hà ngây ngất nghẹn ngào văn nhân
Mấy khi trong cõi trần gian
Gái thanh trai lịch nồng nàn thiết tha

Dạt dào tiếng mẹ hoan ca
Nhịp cầu bắc nối ngân hà sương đêm
Trăng lên bẽn lẽn bên thềm
Hằng Nga sõng sượt thêm mềm làn da

Tìm câu đối chữ dò la
Tâm đầu ý hợp canh gà xôn xao
Bàn dân thiên hạ thì thào
Tinh cầu choáng ngợp mộng đào nở căng

Tìm đâu sợi chỉ xích thằng
Buộc chân ta lại ngỡ ngàng chiêm bao
Lời thề gửi với trăng sao
Vần xoay vũ trụ hoa chào bướm say....!

viết tặng nữ sĩ Lê Hoàng Trúc
15.9.2014 Lu Hà


-LÊ HOÀNG TRÚC: Chắc Lu Hà ngủ cũng mần thơ, cám ơn nhé! Ngủ đi cho kịp tiếng gà/ trăng sao xuống thấp ngày ta trở về.

-LU HÀ: Đúng vậy, nhiều khi trong giấc ngủ tớ cũng làm thơ, tỉnh dậy lấy giấy chép ngay kẻo quên, như bài lục bát: Đại Hồng Thủy và gặp Ai Trong Mộng

Chuyện rằng: Trong mộng có lần gặp một cô gái thanh cao, cô ta còn đứng cao hơn cả Lu Hà. Cô mặc cái áo dài liền váy cổ hở ngang vai, màu vàng tơ óng ánh theo lối trung cổ, nước da trắng hao hao giống nàng Tây Thi giặt vải ở thôn Trữ La người Việt Quốc khi xưa. Củng lạ tố nhố là cầm cái thuổng của dân miền trung du bắc bộ. Tớ giúp cô trồng một cái cậy hoa giống như hoa hướng dương ấy. Hoa màu vàng không nhớ rõ là đã trổ 2 hay 3 bông rồi. Vì cảnh vật lúc đó nó cứ lờ mờ huyền ảo gần xa lãng đãng sương mây....

Khi Lu Hà bỏ đi cô ta khóc, kêu đau vai... Mình không thể nào nỡ bỏ đi mối chạy lại hỏi han cho rõ ngọn nguồ.

Thấy thuơng vô cùng hỏi tên và nhà ở đâu và nắn vai cô ta, rồi theo về nhà gặp một thiếu phụ đang thổi cơm mỉm cười nhìn tớ. Lu Hà khoe mình là con trai một tay phú hộ trong làng. Sang năm sẽ mang trầu cau sang hỏi rước con gái mẹ về nhà làm dâu... Có làm 2 bài thơ hẳn hoi:  Thơ lục bát và 7 chữ

Có thể Lu Hà này có chí anh hùng thích những nhân vật như Võ Tòng, Lâm Sung, Triệu Tử Long... do ảnh hưỏng từ nhỏ hay đọc truyện Tàu? Cha mẹ sinh ra lại không cao to vạm vỡ như nguời ta, nên rất thích phụ nữ thanh cao, cao hơn mình cũng rất thích. Tâm lý sợ nòi giống thấp bé nhẹ cân ...Đề phòng nòi giống mình bị suy kiệt , nếu chẳng may trúng phải cô nào lùn tịt?

Cũng may các cô kiều nữ không chê tớ, tuy vóc dáng tớ không đến nỗi nào, tớ lại khoẻ như gấu nhanh nhẹn như con báo, không lùn tịt khổ người trung bình thôi, thế mà ở Hà Nội nhiều người khen bảo: Trông dáng vẻ tớ giống như Kim Trọng. Ngày xưa theo đuổi một cô gái làm vợ, nhưng họ thách cưới cao quá, làm mẹ tớ tức máu chửi... Thế là xẹp bỏ luôn....

Tớ kể ra đây thiên hạ đừng bảo tớ khoe khoang phét lác. Nhất là cánh mày râu nhiều người lên mạng đọc họ sẽ sùi bọt mép ra, hằn học căm hờn ghét tớ. Họ sẽ lồng lộn lên chửi: Thằng Lu Hà mày là ai mà dám khoe lắm người yêu, mày là tên dịa chủ giàu gái xấu xa bẩn thỉu. Nếu gặp mày, chúng tao sẽ cho sẽ cho mày biết lễ độ đòn thù giai cấp, đánh cho ợ đòn bò lê bò càng phòi cả cơm cháo ra mới thôi. Vì mày đuợc lắm gái yêu hơn chúng tao là loại vô sản không mảnh tình vắt vai. Chúng tao chỉ quen trấn đoạt cưỡng bách gài bẫy lừa gái vào tròng hay mua bằng tiền.

Nhưng tớ cứ kể cho cô Trúc và mọi người nghe cho vui.

Quả thực tớ là một thi sĩ duy nhất của Việt Nam rất đựơc lòng các cô kiều nữ thuộc loại trâm anh khoá bảng. Nhưng có những cô tiện tỳ vô học kiêu ngạo con nhà cộng sản ỉ thế ông cha ghét tớ, vô cớ xỉ nhục xúc phạm đến tớ đấy.

So với các ông Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử xanh tái nhếc nhác hay như Bùi Giáng hai cặp giò ống điếu leo hoeo như chân chim, thì tướng mạo tớ còn phong độ hơn nhiều, tuy chẳng phải là đẹp trai điển mã gì cho cam.

Không chỉ con gái Việt say tớ như điếu đổ mà các cô Tây cũng khoái tớ mới lạ.

Một lần khi tớ mới ngoài 20 chừng 24 tuổi trên một chuyến tàu gặp một cô Tây tóc màu bạch kim hẳn hoi. Cô ta thích tớ lắm, cô ta mua đồ ăn thức uống cho tớ, thật là trái khoáy thuờng là ở đời con trai chi tiền đằng này thì nguợc lai. Cô ta dẫn tớ vào rạp xem phim, đi tàu dọc bờ sông Elbe, vào viện bảo tàng, vào rừng bạch duơng, rồi về nhà... Cô ta tỏ ra thích thú cách tỏ tình nhà quê vụng về của tớ và bật cười khanh khách. Lúc chia tay cô ta ôm tớ dàn dụa nuớc mắt.

Sau tớ quay trở lại tìm ngôi nhà đó cô ta dọn đi chỗ khác, ngôi nhà có chủ mới hỏi chủ cũ đi dâu họ im lặng không trả lời. Một thời gian dài tớ cứ nhìn trên đường phố hy vọng gặp lại cô gái có mái tóc màu bạch kim đó. Tớ có tấm ảnh nhưng bà xã nhà tớ lục trong ví xé mất đi rồi. Chỉ còn đọng lại trong đầu cái tên: Angelika.

Rừng Bạch Dương
tặng Angelika

Mây trời bay vẩn vơ
Nào tôi đâu có ngờ
Người mà tôi yêu dấu
Bỗng ngoảnh mặt làm ngơ

Một mình trên toa tàu
Chợt thấy một Tiểu Kiều
Người đâu xinh xinh lạ
Tóc bạch kim thắm màu

Tôi buồn tôi mơ màng
Ngắm trời xanh mênh mông
Nàng nhìn tôi chăm chú
Dáng ra chiều cảm thông

Tôi thấy mình tự nhiên
Ấm lòng đến làm quen
Vì mới sang nước Đức
Ngô ngọng noí chẳng nên

Nàng dạy tôi phát âm
Ghép chữ cho đúng vần
Tôi là học trò nhỏ
Rất ngoan và rất hiền

Tôi sóng đôi cùng nàng
Dong duổi khắp phố phường
Nàng đưa tôi lên tháp
Rồi thăm viện bảo tàng

Dừng lại cùng ăn kem
Tôi giở ví ra xem
Nàng bật cười khanh khách
Ôi! Anh chàng Việt Nam

Thôi để em trả cho
Nàng thương tôi còn nghèo
Nhưng lòng tôi trong trắng
Trái tim nấc nghẹn ngào

Liếc nhìn anh quê quê
Nhưng ngoan quá, ngoan ghê
Anh chỉ cười không nói
Mà tình em đê mê

Tháng sáu nắng chang chang
Bóng tôi lồng bóng nàng
Tay nắm tay cùng bước
Một ngày nên nghiã chăng?...

Nàng thương tôi bơ vơ
Mạn tàu sông En- Bơ
Tôi nhìn dòng nước chảy
Ngao ngán ai hững hờ….

Vui chân tôi theo nàng
Lạc vào rừng bạch dương
Mắt nàng xanh biêng biếc
Như dấu cả trời trong

Nàng đưa tôi về nhà
Người quen đến dèm pha
Họ cãi gì không hiểu
Mặt tôi đành trơ ra

Mọi chuyện sẽ qua thôi
Nếu nàng quyết thương tôi
Thì ai nào cản được
Dòng sử tình vẫn ghi

Lòng biển say mặn nồng
Bén như ngọn lửa hồng
Lưả rơm từ tiền kiếp
Sét ái tình ngân vang

Nay nàng quá xa xôi
Mây trời lạc tới nơi
Hỏi về phương xa đó
Sao chẳng nói lên lời…

Lu Hà

Cho đến bây giờ mấy chục năm trôi qua tớ vẫn thầm hỏi: Angelika em là nguời hay là ma?
Tại sao em lại vội vã ra đi, bỏ anh ở lại một mình trên cõi trần gian cô quạnh này không một lời từ biệt, hình như em chạy trốn anh, chạy trốn một tình yêu chân thành và đôi tay đôi chân của anh khóa chặt tấm thân tiên nữ ngọc ngà của em lại như cái gọng kìm? Chỉ có một ngày một đêm thôi mà đẹp như cả một đời người, dạo chơi, chạy trốn trong rừng bạch dương, thăm viếng các nơi... Về nhà em hỏi anh thích ăn gì em sẽ nấu cho anh ăn, trừ nấu cơm. Thật ra ăn uống với em không thành vấn đề thế nào cũng đuợc qua loa đại khái nhưng em lại rất tận tình tỉ mỉ chăm sóc anh như một người chồng thật sự theo nghĩa tào khang.

Không, em không thể là con ma được em hiện ra với anh rồi lại biến mất. Rõ ràng anh còn cảm giác được hơi thở của em, bầu vú trắng trẻo căng tròn, nụ hôn của em, khi hai đấu lưỡi  chạm vào nhau làm cho toàn thân anh bủn rủn tê dại.... Em không thể là con ma được mà em là người. Em đến với anh để trả nợ ân tình từ ngàn kiếp xa xưa…?

Một câu chuyện tình cũng liêu trai vô cùng mà lại sảy ra ngay chính cuộc đời tôi, Lu Hà.

15.9.2014 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét