Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 91
Tiếng gà gáy sáng trưa hoan hỉ
Vân khéo tay chăm chỉ món ăn
Cho mùa thi hội trường văn
Khôi nguyên hai giải thanh tân cùng ngày
Bảng xuân chiếm hương say ngõ hạnh
Ông bà cười hiển hách một nhà
Danh thơm vườn Thúy đồn xa
Triều đình ban thưởng sơn hà tân khoa
Treo cờ biển nhạt
nhòa mũ áo
Vương sang nhà Chung lão tạ ân
Lâm môn song hỉ Châu Trần
Sóng đôi kim mã đủ phần vu quy
Kim nhậm chức Lâm Truy phủ huyện
Cả gia đình lệnh tiễn đi xa
Bâù đoàn thê tử hoan ca
Gối loan êm ái lụa là tiêu dao
Phòng xuân rủ trướng đào mai trúc
Nàng Vân mơ hồng lục lao xao
Thúy Kiều sương tuyết hư hao
Mặt buồn rười rượi nghẹn ngào em ơi!
Bây giờ mới tới nơi đã muộn
Chị em mình có muốn thế đâu
Bởi vì oan trái túc cầu
Cách xa muôn dặm bể dâu bụi hồng
Nay em đã nên chồng nên vợ
Chị cũng mừng duyên nợ trần gian
Trả vay nhẹ gánh phong trần
Lâng lâng rừng tía tần ngần ngẩn ngơ
Chẳng lâu nữa ai ngờ hội ngộ
Nửa vầng trăng cổ độ thiên thu
Giai không tứ đại tình thù
Nương nhờ cửa Phật ngao du bến thiền
Chị mong hết ưu phiền khổ não
Gương sẽ lành ngọc bảo chi giao
Cam lồ thanh tịnh ngọt ngào
Trang Sinh hồ điệp rì rào suối trăng
21.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 92
Khi tỉnh dậy nàng càng bịn rịn
Chàng phân vân bán tín bán nghi
Từ Lâm Thanh tới Lâm Truy
Khác nhau bởi chữ Thanh Truy chưa chừng?
Có thể lắm Kiều từng trú ngụ
Địa hạt này quan phủ trông coi
Giấy tờ sổ sách xăm soi
Tìm ra sự thể rạch ròi mới thôi
Kim Trọng thấy bồi hồi khó tả
Mộng suy ra ý nghĩa rõ ràng
Giai âm tương khí hay chăng
Chị em ruột thịt thanh hằng mà ra?
Vội thăng đường hỏi tra cặn kẽ
Gìa Đô kia rành rẽ đầu đuôi
Cũng trong nha dịch mà thôi
Xưa tôi biện hộ một người Họ Vương
Xin nhớ lại tận tường mô tả
Mụ Tú bà cùng Mã Giám Sinh
Mua người ở tận Bắc Kinh
Thúy Kiều diễm lệ tài tình đàn thơ
Kiên trinh lắm ai ngờ bi đát
Bị Sở Khanh lường gạt ê chề
Lầu xanh đày đọa não nề
Tương phùng hội ngộ thuộc về Thúc Sinh
Vợ cả mới thất kinh tình địch
Bắt đưa về Vô Tích cầm hoa
Tháng ngày tôi tớ lệ nhòa
Xuất gia rồi lại trốn ra bên ngoài
Nhà họ Bạc mồi chài vật báu
Cưỡng ép nàng lấy cháu mụ ta
Mây trôi bèo dạt quan hà
Mua đi bán lại sa đà châu Thai
Bỗng lại gặp anh tài trí dũng
Từ đại vương ai cũng biết tên
Trai hùng gặp gái thuyền quyên
Tinh binh mười vạn uy quyền nổi danh
Miền duyên hải tung hoành dày dạn
Mở phiên tòa ân oán phân minh
Mấy người trọng tội gia hình
Xương tan thịt nát pháp đình uy linh
Đưa danh thiếp Thúc Sinh mời đến
Nghe ngọn ngành câu chuyện thê lương
Họ Từ tên Hải đại vương
Côn quyền dư sức đao thương hơn người
Cả một giải đất trời thống lãnh
Có năm thành quân mạnh tướng hùng
Kình nghê đạp sóng vẫy vùng
Về sau lại bị kiệt cùng suy vong
22.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 93
Kim thểu não đau lòng xót dạ
Càng rắp tâm sắt đá đi tìm
Mênh mông dặm thẳm im lìm
Lênh đênh sóng vỗ đắm chìm biển khơi
Định treo ấn xa rời nhiệm sở
Cứ ra vào trăn trở khóc than
Lò hương còn đó phím đàn
Hoa trôi bèo dạt hợp tan bến nào ?
Tự dấn mình bước vào sinh tử
Họa thấy nhau tư lự đắn đo
Bóng chim tăm cá thăm dò
Nắng mưa rầu rĩ cánh cò bay xa
Mây ngũ sắc ban ra chiếu chỉ
Kim đặc sai quản trị Nam Bình
Chàng Vương tiết độ thông minh
Châu Dương cải nhậm gia đình mang theo
Lửa Phúc Kiến hắt heo gió thổi
Khói Triết Giang cây cối tạm êm
Hàng Châu trăng sáng vương thềm
Dừng xe tin tức rõ thêm chút nào
Ngày hôm nọ áo bào nhuộm đỏ
Từ thất cơ quân vỡ trận tiền
Dưới trời trợn mắt quy tiên
Hùm thiêng chết đứng nhãn tiền phu nhân
Hồ Tôn Hiến mưu gian kế hiểm
Giả chiêu an dấu diếm trá hình
Phong quan bổng lộc triều đình
Từ nghe lời vợ mạng mình tiêu tan
Quan tổng đốc lường gàn bức bách
Chẳng đền ơn gả quách nàng Kiều
Thổ quan ép tới đất Liêu
Hồn mây liệt nữ phiêu diêu Tiền Đường
Không mồ mả thê lương thảm khốc
Nhà họ Vương khóc lóc thương nàng
Chiêu hồn bài vị đàn tràng
Giải oan dưới ánh trăng vàng cô liêu
Trông ngọn nước cánh diều bay lả
Tinh vệ kia ngậm đá lấp sông
Ngu Cơ thấm máu cỏ bồng
Ngàn thu lưu luyến bóng hồng tiêu dao
22.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 94
Tiếng ai oán trời cao đất thẳm
Động thiên cang thê thảm lòng người
Cây rung hạt lệ tuôn rơi
Cánh chim phiêu bạt mảnh đời hư hao
Mấy nén hương lạ sao bốc cháy
Sư Giác Duyên bỗng chạy tới nơi
Cho tôi xin hỏi đôi lời
Qúy nhân đạo hữu là người phương xa
Lập bài vị làm ma ai đó
Vương Thúy Kiều đang ở cùng tôi
Cả nhà ngơ ngác một hồi
Xúm vào giới thiệu một thôi tên người
Pháp sư dạy sự đời như vậy
Chuyện lạ thường vẫn thấy xưa nay
Hết cơn bĩ cực cho hay
Thái lai thoát khổ trả vay luân hồi
Chị em Kiều xa xôi tìm lại
Mẹ cha mừng hăng hái chàng Kim
Tưởng đâu tăm cá bóng chim
Hồn mây phiêu bạt đắm chìm bể sâu
Sư kể lại trầm châu gieo ngọc
Thuê thuyền chài đón rước nàng về
Sớm khuya nương tựa bồ đề
Thảo am thanh tịnh tiện bề đâu xa
Nàng đau đáu nhớ nhà khôn xiết
Nơi sinh thành da diết cố hương
Trăng vàng vườn Thúy vấn vương
Hoa đào trước gió đoạn trường sầu ly
Tin nở mặt thần kỳ quá đỗi
Chiếc lá bay nguồn cội lại về
Nhìn nhau rạng rỡ hả hê
Chắp tay lạy tạ tràn trề Giác Duyên
Cõi trần thế cửu nguyên lại thấy
Thoát khổ đau nhờ cậy chứng minh
An nhiên bởi tại tâm mình
Cứu nhân độ chúng oai linh Phật đà
Vạch lau lách xông pha đi tới
Đường quanh co dẫn lối thảo đường
Giác Duyên vội gọi Kiều nương
Buồng trong lên tiếng tỏ tường bước ra
Đủ mặt cả một nhà già trẻ
Mẹ cha đều mạnh khỏe xuân tươi
Hai em rạng rỡ sáng ngời
Còn chàng Kim đó là người năm xưa
Hai tri huyện mới vừa nhậm chức
Ngũ phẩm hàng quan tước triều đình
Ai ngờ mình lại gặp mình
Bao năm xa cách bóng hình mù sương
Mười phần xuân dễ thường hao hụt
Bớt một phần tí chút mà thôi
Dù cho lưu lạc nổi trôi
Nàng Kiều vẫn đẹp bồi hồi lòng ai
Mừng khôn xiết nét ngài hoen lệ
Cùng hai em kể lể nguồn cơn
Đứng trông chàng thấy tủi hờn
Phật đài quỳ lạy tạ ơn tái hồi
23.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 95
Huyên già kéo con ngồi bên cạnh
Khóc than hoài nào trách chi ai
Nỗi buồn mãi chẳng nguôi ngoai
Từ ngày lưu lạc dấu hài biệt tăm
Chẳng mấy chốc mười lăm năm đã
Bụi hồng trần sỏi đá giá băng
Cát lầm sông nước hỏi rằng
Kiếp này còn thấy cung hằng nữa không?
Kiệu hoa giục Vương ông bước tới
Con hãy về cùng với mẹ cha
Trời cho xum họp một nhà
Chị em thong thả luống cà vườn rau
Kiều chút phận úa màu thơ dại
Đã mang thân quan tái am mây
Mùi thiền sớm tối vui vầy
Muối dưa đạm bạc cỏ cây bạn cùng
Sự đời đã chập chùng sóng vỗ
Buổi hoàng hôn cổ độ trăng soi
Hồn thương cá nước mặn mòi
Lửa lòng đã tắt vẽ vời làm chi?
Cũng chỉ mong tu trì tinh tấn
Hồng trần còn lận đận chen chân
Dở dang chỉ tội cho thân
Long đong chưa đủ tần ngần tiếc xuân
Ông đâu phải mang phần trần cấu
Dự bố kinh mà bấu víu đời
Lấy điều xin Phật cầu trời
Nhất thì bỉ thử tình người hiếu trung
Duyên hội ngộ mịt mùng sóng cả
Phận làm con vàng đá phôi phai
Ngàn năm thu thảo hương lài
Lập am rồi rước Phật đài được chăng?
Sư Giác Duyên thung thăng tỉ muội
Ơn tái thành sớm tối có nhau
Đắn đo cặn kẽ trước sau
Chiều lòng cha mẹ ngả màu trăng thu
23.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 96
Kiệu hoa rước vi vu gió thổi
Đến phủ nha chiều tối chong đèn
Vội vàng mở tiệc đoàn viên
Nàng Vân đứng dậy nói liền một thôi
Theo lân lý tái hồi duyên chị
Cơn ba đào buộc chỉ chân em
Cùng là máu chảy ruột mềm
Cơ trời tác hợp nỗi niềm xuân thu
Chim hạc trắng vân du đây đó
Chốn tha phương tìm chỗ nương thân
Phong trần dầu dãi bao lần
Đủ mùi cay đắng xa gần nhớ tên
Bao thống khổ sầu miên thảm thiết
Mười lăm năm da diết bóng hình
Bây giờ mình lại thấy mình
Trăng thề trả lại nghĩa tình còn nguyên
Sớm lo liệu tơ duyên nối lại
Gương đã lành còn ngại ngần chi
Mới là mai trúc đền nghì
Phận em sao dám so bì thiệt hơn
Kiều gạt đi đền ơn trả oán
Cuộc bể dâu đại nạn đã qua
Thà rằng sương gió mịt mùa
Dong chơi đáy biển cá cua nhẹ nhàng
Cõi trần tục mơ màng chi nữa
Xét thân mình đôi lứa xứng chăng
Chen chân hổ thẹn bẽ bàng
Nương nhờ cửa Phật khói nhang thỏa lòng
Thân bồ liễu long đong đây đó
Chốn lầu hoa trăng gió chán chê
Nắng mưa dầu dãi ê chề
Mặt dày mày dạn ong ve bướm vờn
Thấy son phấn giận hờn số phận
Bén mùi thiền tinh tấn dễ ưa
Đẹp chi liễu nát hoa thừa
Càng khơi động lại càng cưa cắt lòng
Ân ái tha đèo bòng chi nữa
Nhìn thấy nhau chan chứa tình thương
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Dưới nhường trên kính xuân hương thuận hòa
23.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 97
Chàng Kim đã thấm nhòa tay áo
Nghe trong lòng gió bão mưa sa
Nỗi niềm khao khát thiết tha
Quản chi sấm sét mới là thủy chung
Thuyền tình ái chập chùng biển cả
Trót một lời vàng đá thâm giao
Trong mơ hồn vẫn khát khao
Nửa đêm gà gáy nghẹn ngào sắt son
Mười lăm năm héo hon thểu não
Ngóng tin hoài ruột cạo dao bào
Nắng mưa dầu dãi hư hao
Đêm ngày tưởng nhớ lẽ nào buông xuôi?
Đóa phù dung nổi trôi dòng nước
Đạo vợ chồng có trước có sau
Hoa thơm phong nhị sắc màu
Chữ trinh đáng giá vàng thau nào bằng
Nay thiếp lại với chàng giao bái
Đuốc hoa càng tê tái xót xa
Trông trăng luống thẹn Hằng Nga
Ong qua bướm lại xấu xa đã thừa
Cái hồng nhan vẫn chưa đủ nát
Trần cấu còn bày đặt bố kinh
Biết là chàng nặng chữ tình
Ngàn năm bia miệng dơ mình nghĩ sao?
Thiếp khép cửa phòng đào oanh yến
Quyết nửa đời dâng hiến nhà chùa
Chẳng tu thì cũng bốn mùa
Ăn chay niệm Phật thêu thùa tâm linh
Quyên sao được mối tình xưa đẹp
Hình ảnh còn vạn kiếp phôi pha
Đem tình cầm sắt đổi ra
Cầm cờ tri kỷ mới là thiên thu
Chữ trinh cũng mịt mù giông bão
Ba bảy đường trong đạo đàn bà
Như nàng lấy hiếu mẹ cha
Bùn nào vẩn đục nõn nà ngó sen?
Đóa sen kia còn chen hương nhị
Cát bụi lầm thế kỷ tàn phai
Nhưng mùi hoa vẫn dằng dai
Hồn trinh phảng phất trang đài nguyệt hoa
24.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 98
Đất hiếu sinh lập tòa ân điển
Đến hôm nay hiển hiện giữa trời
Vén mây đầu ngõ sương rơi
Trăng tàn lại sáng hơn mười rằm xưa
Khách qua đường ban trưa nắng rọi
Vẳng bên tai tiếng gọi chàng Tiêu
Đã nghe thảy hết mọi điều
Hai thân cũng quyết Thúy Kiều phải sao?
Thôi đành chịu khóe đào hoen quẹn
Nàng cúi đầu thèn thẹn nhìn chàng
Mỉa mai Nguyệt Lão xích thằng
Dứt đi rồi lại còn giăng khéo vào
Đủ ba lễ nghẹn ngào giao bái
Đuốc hoa soi ngây dại đào tơ
Mười lăm năm có khi ngờ
Mây trôi bèo dạt bây giờ về đây
Bi hoan nỗi canh chầy ân ái
Rủ gấm thao tê tái cõi lòng
Ngậm ngùi tính sổ long đong
Trúc xưa mai cũ xuôi dòng biệt ly
Mặt nhìn mặt thoát y chẳng dám
Còn làm chi mấy dặm trường đình
Bâng khuâng hai chữ chung tình
Trăng sao vằng vặc lung linh ánh hồng
Thiếp nghĩ chàng đèo bồng đeo đá
Đóa hoa tàn hoang dã giữa rừng
Lẽ nào tình lại rửng rưng
Mẹ cha nài nỉ tưng bừng tiệc hoa
Đành chiều lòng cho qua mọi chuyện
Nỗi đớn đau chẳng tiện nói ra
Khó coi âu yếm mặn mà
Hương thừa vớt vát người ta thói đời
Trò nhơ nhuốc làng chơi hồi tưởng
Khéo vành ngoài chẳng ngượng lắm ru
Còn tình đâu nữa là thu
Oán hờn căm giận mít mù mà thôi
Cửa nhà còn giống nòi tiên tổ
Em nó đây đã đủ lắm rồi
Lọ là thêm chị đền bồi
Chữ trinh còn chút lại bôi nhơ vào
Nhiều ân ái thanh tao hoa lệ
Còn chan chan tri kỷ tri âm
Tình yêu tâm thức âm thầm
Ngàn năm trong sáng gieo mầm thái lai
25.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 99
Kim ngưỡng mộ ban mai bừng sáng
Sương mù tan lai láng xiết bao
Biển ca sóng vỗ dạt dào
Hôn bờ cát trắng ứa trào mạch tương
Đâu cứ phải cùng đường chung lối
Môi kề môi mới gọi là yêu
Đành rằng sinh tử đã liều
Chim trời cá nước sớm chiều nhớ thương
Tưởng cái xuân vấn vương khao khát
Chuyện bướm hoa chưa thoát bụi trần
Lẽ nào hờ hững lần khân
Tỏ bày băng tuyết muôn phần trọng coi
Vầng trăng kia sáng soi vàng đá
Nhọc nhằn nào biển cả mò kim
Sắt cầm gìn giữ trong tim
Lọ là chăn gối mà tìm đâu xa
Nay quân tử bao la quảng đại
Thương mảnh đời oan trái bể dâu
Cài trâm sửa áo cúi đầu
Chắp tay nàng lạy đĩa dầu đầy vơi
Con thuyền đã về nơi bến đậu
Được chở che rào giậu ngăn sân
Trọn đời tâm phúc tao nhân
Trăm năm tiết hạnh hồng quần mấy ai
Thân gạn đục hương lài phảng phất
Mảnh gương trong ngây ngất chứa chan
Thúy Vân thay chị nồng nàn
Con đàn cháu đống xa gần ngợi khen
Tâm thức ấy nhóm nhen bao lớp
Đúng như lời Tam Hợp đạo cô
Thúy Kiều nặng nghĩa chi mô
Tà dâm tránh khỏi mà vô cửa thiền
Càng yêu vẻ thuyền quyên thục nữ
Nến giá thêm tư lự hương bình
Cùng nhau chuốc chén thâm tình
Quỳnh giao tâm đắc gia đình thủy chung
25.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 100
Trời cho để tao phùng tri ngộ
Có ánh trăng phổ độ đôi mình
Lại còn đuốc sáng lung linh
Thong dong hỏi ngón đàn tình ngày xưa
Khúc đoạn trường dây dưa ngày tháng
Dấn thân càng cay đắng xót xa
Đường tơ trong cõi người ta
Ma xui quỷ khiến mà ra nỗi này
Thiếp hối hận mới hay tài nghệ
Tự hại mình đến thế thì thôi
Hiểu ra mọi chuyện đã rồi
Nay chơi lần cuối đàn ôi xin chừa
Bàn tay tiên say xưa lựa phím
Khói trầm bay màu tím thiết tha
Tiếng huyền cao thấp gần xa
Khúc đâu êm ái la đà Trang Sinh
Hồn hồ điệp rung rinh cánh trắng
Tình đỗ quyên lai láng chan hòa
Hạt châu thánh thót nhạt nhòa
Lam Điền sương ngọc một tòa hiền lương
Cung réo rắt duyềnh tương hương phấn
Tiếng ngân nga còn vấn vương tình
Suối trong soi thấy dáng hình
Yến oanh khúc khích bên đình trúc xinh
Ngũ âm dìu dặt bình rượu ấm
Chàng mềm môi thấm đậm cao xanh
Hỏi rằng phổ ấy đã đành
Xưa sao sầu thảm giờ thành vui tai ?
Hết khổ tận cam lai sẽ đến
Chút nghề chơi dâng hiến một thời
Buồn vui bởi tại lòng người
Một phen tri kỷ mỉm cười cả hai
Gà gáy sáng nét ngài chuếnh choáng
Chẳng bờm xơm chạng vạng rạng đông
Chuyện trò chưa cạn chén đồng
Cho hay thục nữ má hồng chí cao
Phải đâu phường sớm đào tối mận
Cả nhà khen hòa thuận vẹn toàn
Chẳng chăn gối, cũng nồng nàn
Ra vào nể trọng chứa chan ân tình
26.1.2019 Lu Hà
Tài Mệnh Tương Đố
cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 101
Lòng phỉ nguyện ba sinh tái tạo
Duyên lứa đôi giao hảo bạn bè
Cuốc kêu tu hú gọi hè
Trăng lên hoa nở tiếng ve rộn ràng
Khi chén rượu lại càng say đắm
Đọ mưu cờ lá thắm xanh tươi
Bi bô tiếng trẻ thơ cười
Con nàng Vân đó vui đời thảnh thơi
Dạy cháu học làm người tích sự
Chẳng lãng quên thờ tự am mây
Đến nơi chẳng thấy bóng thầy
Sân rêu hiu quạnh cỏ đầy mái hiên
Nặng chút nghĩa trai thiền tịnh thất
Khói nhang bay dào dạt hương sen
Phong lưu tài tử ngợi khen
Một cây đại thụ hồn nhiên quế hòe
Vườn xuân tạc lập lòe bia đá
Để muôn đời con cháu noi theo
Sá chi giậu đổ bìm leo
Đảm đang cát lũy trăng treo ngọn đào
Nền phú hộ dồi dào ân trạch
Quan giai luôn hiển hách gia đình
Trọn hay trời đất công minh
Ngàn năm nức tiếng hiếu sinh cao đài
Tâm với tài tuy hai là một
Tài với tâm tưởng một hóa hai
Phải đâu ghét bỏ nhau hoài
Vì không khéo giữ trần ai hãi hùng
Bởi xã hội lạnh lùng giáo huấn
Cứng nhắc thành lận đận khổ đau
Thuận tình có trước có sau
Tâm tài bồi trợ vàng thau rạch ròi
Này quan nha bọ giòi đỉa đói
Hút máu người quen thói sai ngoa
Chất chồng nghiệp chướng gây ra
Buôn son bán phấn ác ma cường quyền
Từng đêm trắng gom liền thành truyện
Chẳng dông dài tùy tiện viết ra
Mong người thiên hạ gần xa
Công tâm xuy xét mới là tao nhân.
Xin hết.
26.1.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét