Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2021

Thơ Tình Chùm Số 1.244

 

Truyện Mai Lương Ngọc

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 8

 

Điều Đông Sơ, Lạc Thiên ra trận

Vốn quan văn là bạn họ Mai

Mưu gian cầm thú hơn ai

Quỷ thần rưng rức tuyền đài chẳng dung

 

Nghe chiếu chỉ hãi hùng văn võ

Chẳng hiểu chi duyên cớ vì sao

Vua Đường ngờ nghệch tin vào

Mai công phủ phục nghẹn ngào thiết tha

 

Đây là kế ác ma tà quỷ

Chuyện riêng tư biện lý sao đây

Lư, Hoàng hai kẻ bài bây

Cầm cơ chẩn mễ, đọa đầy tiểu di

 

Cho chẩn thải, thiếu chi lúa gạo

Xin lấy đầu hai lão gian thần

Lập đoàn sứ giả chiêu an

Đem tài qua giáp khó khăn gỡ dần

 

Đường Đức Tông bất thần nổi giận

Dám cả gan ngăn chặn quân binh

Kíp truyền tống ngục đại hình

Ô sa lột bỏ triều đình còn ai?

 

Lời trung nghĩa trái tai nghịch nhĩ

Vạ lây sang hai kẻ Trần, Phùng

Sa cơ lỡ vận kiệt cùng

Xót xa ba họ não nùng khổ đau

 

Tìm Mai Bạch cùng nhau bàn luận

Linh cữu xin sư quán tại chùa

Trần, Phùng nơi ấy bốn mùa

Vườn cây xanh tốt sim mua tím chiều

 

Đường gập ghềnh phiêu liêu xứ lạ

Mai Bạch buồn lòng dạ ngổn ngang

Quê hương tang tóc phũ phàng

Làm sao về kịp xóm làng báo tin?

 

Thân gầy guộc ăn xin ngủ bụi

Chàng họ Mai sầu tủi khóc than

Còn đâu sức lực thân tàn

Suối vàng ngơ ngác lệ chan đôi hàng

 

Lệnh Lư kỷ vội vàng truy nã

Đến Thường châu phạt vạ họ Mai

Ngựa phi lệnh tiễn hỏa bài

Các nơi phủ huyện nào ai cản đường

 

Viên áp tư vẫn thường qua lại

Chàng Đồ Thân ưu ái họ Mai

Lẻn đi vội vã rỉ tai

Phu nhân công tử liệu bài trốn đi

 

Đất Sơn Đông thích nghi hơn cả

Có người em tình nghĩa dạt dào

May thay sĩ tiết anh hào

Sửa sang hành lý đồng bào tương lân

 

*Nguyên tác lục bát: “Nhị Độ Mai”

3.6.2020 Lu Hà

 

 

 

Truyện Mai Lương Ngọc

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 9

 

Công tử quyết dấn thân gió bụi

Cùng Hỷ Đồng thui thủi xông pha

Nghi Trưng huyện lỵ chẳng xa

Nhạc thân phủ ấy tên là Hầu Loan

 

Trận cuồng phong gian thần bày đặt

Nhà họ Mai  lạnh ngắt như tờ

Sai nha nhung khuyển ngẩn ngơ

Hung hăng lục soát thẫn thờ cá chim

 

Khắp xóm làng im lìm vắng vẻ

Vây ráp hoài bắt bẻ nào ai

Phu nhân lạc bến thuyền chài

Họ hàng nương náu dấu hài biệt tăm

 

Công tử lần đường thăm phủ huyện

Dinh Hầu Loan thuyền đến Nghi Trưng

Bước chân cao thấp lừng khừng

Tạt vào quán rượu ngóng chừng Hầu Loan

 

Ngồi giờ lâu hỏi han phố xá

Dinh Hồ Loan dễ há tới gần

Tham quan nổi tiếng bất nhân

Dân oan điêu đứng khóc than kêu trời

 

Mai Bích càng chơi vơi do dự

Hỷ Đồng can cậu chớ liều vào

Để con thay thế xem nào

Công ơn đền đáp ứa trào lệ sa

 

Cải trang thành tớ là cậu chủ

Sao đổi ngôi chính phụ phân vai

Hỷ Đồng thư thả gót hài

Tay phe phẩy quạt đứng ngoài cổng dinh

 

Hầu Loan vội thân chinh ra đón

Hỷ Đồng thưa nguồn ngọn gần xa

Không còn chỗ để dung thân

Nỗi nhà oan khốc bể trần lao đao

 

Hầu thị quát kẻ nào dám tới

Cửa nhà quan tội lỗi chẳng dung

Cha ngươi làm phản nước nhà

Lại liều thân tới nhà ta quấy rầy

 

Hô lính trói đày ngay xuống ngục

Giải về kinh trống giục vang đường

Trong mình sẵn gói tì sương

Giở ra nuốt ực bất thường quyên sinh

 

Thê thảm thay thân hình mềm oặt

Quân phủ khiêng chôn chặt giữa đồng

Mai sinh lén lút xa trông

Chờ cho đi khỏi thinh không gọi hồn

 

Ôm nấm đất châu tuôn lã chã

Khóc Hỷ Đồng xếp đá làm bia

Thêm vài khóm cỏ bên rìa

Chắp tay lạy tạ đầm đìa sương rơi

 

Nỗi căm hờn đất trời cuồng nộ

Oan khiên này biết tỏ chăng ai

Vầng trăng ảm đạm u hoài

Âm dương cách biệt tuyền đài thảm thê!

 

*Nguyên tác lục bát: “Nhị Độ Mai”

3.6.2020 Lu Hà

 

 

 

Truyện Mai Lương Ngọc

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 10

 

Một mình chàng não nề đất khách

Quê hương người luồng lạch chẳng thông

Lênh đênh sóng vỗ trên sông

Nhờ thuyền ngư phủ mênh mông đá ngầm

 

Chùa Thọ Am âm thầm bước tới

Lòng quặn đau vời vợi biển sầu

Thân này trôi dạt về đâu

Triều đình tróc nã còn lâu mới dừng

 

Giải lụa đào trong lưng giắt sẵn

Thương Hỷ Đồng mắc nạn vì ta

Cha thì hồn lạc mây xa

Có quê chẳng ở có nhà chẳng dung

 

Họ Lư quyết đuổi cùng giết tận

Mẫu thân giờ lận đận nơi đâu

Nắng mưa dầu dãi mái đầu

Thân tàn ma dại bể dâu chập chùng

 

Bỗng chú tiểu hãi hùng la lối

Sư cụ ra cùng nới dây đào

Khương thang vội vã đổ vào

Giờ lâu hồi tỉnh nghẹn ngào gần xa

 

Nỗi u uẩn nói ra chẳng tiện

Đành thưa rằng dồn đến bước cùng

Chở đồ thuyền đắm tiêu tùng

Sợ ông chủ kiện mịt mùng cửa quan

 

Con phiêu bạt nghèo nàn cầm cố

Phận bọt bèo mắc nợ nhiều lần

Chán đời mới tự hoại thân

Nào ngờ sư phụ cứu thần hồn ma

 

Sư khuyên rằng sa bà khổ ải

Vật ngoại thân lo ngại làm gì

Dụng tâm hỉ sả từ bi

An nhiên tự tại đền nghì tổ tiên

 

Hãy ở đây cửa thiền chẳng hẹp

Phụ giúp thày ghi chép kinh thư

Vả trông ra dáng như từ

Xem ra học vấn chân như Phật đà

 

Sẵn nghiên bút viết ra vài chữ

Thày nhìn ra: “Am tự thọ thuyền“

Rõ ràng nét bút thiên nhiên

Lo tìm Vũ kiếm lọ khen Lan đình

 

Phòng thủ tự tận tình giao phó

Sửa vườn hoa cây cỏ phát quang

Cảnh chùa diễm lệ khang trang

Dập dìu tài tử xênh xang nhạt nhòa

 

Trần Nhật Cao thám hoa võ cử

Đã mấy lần chủ sự đổng binh

Xông pha chẳng tiếc thân mình

Biên cương giặc Thát thất kinh rụng rời

 

Chán triều đình về nơi yên tĩnh

Mới xuất gia thiền tịnh qua ngày

Quên đi bao nỗi đắng cay

Công danh phù phiếm đọa đày thân tâm

 

Trần Đông Sơ chẳng tham quyền quí

Vua cho về an trí tức thì

Thọ am anh cả tu trì

Tới thăm than thở thầm thì họ Mai.

 

*Nguyên tác lục bát: “Nhị Độ Mai”

4.6.2020 Lu Hà

 

 

 

Truyện Mai Lương Ngọc

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 11

 

Trần Đông Sơ u hoài thổn thức

Mai sinh nghe nao nức trong lòng

Theo sau hầu cận hai ông

Nghe ra thuyền hội Mai công thuở nào

 

Trần Đông Sơ nghẹn ngào kể lể

Đã mười năm kín kẽ vương kỳ

Sân đào chen chúc đông ly

Cỏ gai rậm rạp vân vy nỗi niềm

 

Muốn đi tu am thềm chẳng được

Thê tử càng thao thức bấy nay

Sư huynh cũng gọi là may

Vườn chùa sang sửa nơi này đẹp thay

 

Vương Hỷ Đồng tới đây nương náu

Anh coi như con cháu trong nhà

Xem ra tư chất thật thà

Văn chương bút pháp tài ba khác người

 

Sang bên chú là nơi nương tựa

Học hành thêm tu sửa lại vườn

Trúc mai cây cỏ xanh rờn

Văn ôn võ luyện tiện hơn chốn này

 

Sinh nghe theo lời thày khuyên nhủ

Rồi lên thuyền sang phủ họ Trần

Vừa hay công tử phu nhân

Tiểu thư hầu gái lại gần làm quen

 

Trần công thấy thiếu niên tuấn kiệt

Thạo bút nghiên lại biết chăm hoa

Nơi đây khí hậu ôn hòa

Đôi khi vắng vẻ nhạt nhòa sương rơi

 

Nỗi niềm riêng chơi vơi xứ sở

Giọt lệ sầu thương nhớ xót xa

Sinh ly tử biệt quê nhà

Sơn đông non nước bao la mịt mù

 

Nghi trưng kia âm u cát bụi

Khóc Hỷ Đồng thui thủi nấm mồ

Cỏ may chim chóc lô nhô

Chập chờn đom đóm trên hồ đêm trăng

 

Tiên giáng trần mơ màng dải lụa

Dây xích thằng khéo lựa làm sao

Dập dìu hoa bướm xôn xao

Buổi đầu man mát dạt dào gió mây

 

Sinh bàng hoàng ngất ngây muôn vẻ

Ngọc trắng phau nhè nhẹ thướt tha

Tiểu thư dạo gót vườn hoa

A hoàn một lũ lòa xòa quần thoa

 

Quạt phe phẩy người qua kẻ lại

Dồn đuổi nhau êm ái gió đưa

Xạ hương quyến rũ xong chưa

Rượu tình xao xuyến chẳng chừa được đâu

 

Kể từ đó mưa dầu nắng dãi

Mối tương tư tê dại trái tim

Ngọc châu chẳng mất công tìm

Đường về Hợp Phố cánh chim chập chùng

 

Trong gang tấc cùng chung một lối

Khách hồng trần sớm tối lửa rơm

Xạ hương thoang thoảng đưa thơm

Phận làm tôi tớ bờm xơm ngại ngùng.

 

*Nguyên tác lục bát: “Nhị Độ Mai”

5.6.2020 Lu Hà

 

 

 

Truyện Mai Lương Ngọc

Cảm xúc thơ khuyết danh bài 12

 

Thu đông trải thẹn thùng chan chứa

Chợt bông đào báo nửa chừng xuân

Bàn tay ai khéo canh tân

Non xanh nước biếc xa gần yến oanh

 

Trần gia chủ dạo quanh nhân buổi

Thấy đầy vườn chật trội cành mai

Bấm tay sắp tới mười hai

Ngày mai mở tiệc thái lai hoa đình

 

Thấy nét mặt thình lình biến sắc

Phu nhân càng kinh ngạc hỏi luôn

Bỗng nhiên ông lại bồn chồn

Bàng hoàng phách lạc thần hồn đi đâu?

 

Quên sao được oán sầu từ đó

Biết làm sao sáng tỏ vàng thau

Ngày mai sực nhớ giỗ đầu

Mai công gối đất dãi dầu muối sương

 

Lòng xót đau nhớ thương huynh trưởng

Kính viếng người khí tượng tinh anh

Chớ nề u hiển mộng lành

Trông hoa hồi tưởng kinh thành xa xôi

 

Dòng họ Mai còn người nối giõi

Thì vườn hoa tươi rói hơn xưa

Nào ngờ sầm sập gió mưa

Cuồng phong dữ dội cày bừa ngổn ngang

 

Hoa mai nát đèn nhang ướt đẫm

Trần công buồn thê thảm không lời

Sáng ra rầu rĩ mưa rơi!

Oán hờn con tạo giận trời bất công

 

Muốn ẩn dật cửa không thiền định

Lánh thế gian mưu tính sự đời

An nhiên tự tại thảnh thơi

Tụng kinh gõ mõ làm người xuất gia

 

Trần gia trang đầm đìa ngấn lệ

Bỗng tiểu thư thỏ thẻ giãi bày

Phụ thân rán đợi mấy ngày

Thắp hương cầu Phật hoa này lại tươi

 

“Nhị Độ Mai” thiên thời địa lợi

Thật như lời con nói chẳng sai

Năm lần bảy lượt trang đài

Tiểu thư khấn vái miệt mài thay cha

 

Ngày thứ ba sáng ra nở rộ

Quá nửa đêm sinh mở cửa dòm

Hoa đâu san sát từng chòm

Bần thần xốc áo lom khom ra vườn

 

Nghe thánh thót cung đờn hoan hỉ

Tiếng thu ba thủ thỉ đòi cơn

Hồn mây ngây ngất chập chờn

Còn đâu ai oán giận hờn làm chi

 

Lòng sảng khoai thầm thì tha thiết

Sẵn bút nghiên tứ tuyệt phun châu

Rồi chàng thấy dáng con hầu

Phong thư đưa tới khẩn cầu tìm ông.

 

*Nguyên tác lục bát: “Nhị Độ Mai”

6.6.2020 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét