Ô Hay Ta Được Hai Kiều
Ô hay ta được hai Kiều
Giang Đông con gái mĩ miều thiết tha
Vừa lòng hoàng đế Lu Hà
Nỉ non sớm tối Hằng Nga thẹn thùng
Trên trang phây búc thủy chung
Bướm ong dìu dặt nảy cung đàn bầu
Sá chi thái giám ngồi chầu
Mắt le mày lác đứng hầu xem thơ
Khát khao lắm kẻ ngẩn ngơ
Ái tình dào dạt ai ngờ chăng ai
Thanh tao yểu điệu nét ngài
Tóc mây lõa xõa u hoài đại dương
Xiêm y dạo khúc nghê thường
Giao loan chan chứa đoạn trường mưa sa
Soi chung một tấm gương ngà
Nền hoa Đồng Tước mở tòa thiên hương
Nâng niu chén rượu quỳnh tương
Rèm mây gác tía nõn nường tuyết da
Trong như ngọc, trắng như ngà
Hai hàng thị nữ muợt mà môi son
Hữu tình sơn thủy nước non
Nghìn thu nào biết duyên còn hay không?
Xe duyên Nguyệt Lão ngóng trông
Ngậm vành kết cỏ tơ hồng buộc chân .
* Đại Kiều và Tiểu Kiều chính là Hiền Châu và Trần Hiền
Châu ngày nay đó.
22.5.2015 Lu Hà
Ngọc Kia Giếng Nọ
Tri ân nữ sĩ Trần Hiền Châu: Thư Gửi Anh Chàng Trung Hoa
Nước Âu Lạc thời xa xưa ấy
An Dương Vương nhờ cậy nỏ thần
Kim Quy hiến tặng móng chân
Bắn ra ngàn phát chẳng cần xông pha
Triệu Nam Hải ranh ma qủy quái
Mẹo xâm lăng biên ải mù sa
Thiết tha khắc khoải canh gà
Tình thơ gửi tới Lu Hà lệ rơi !
Cung đàn hạc đất trời cẩm tú
Nước non ơi! muôn thuở nghe chăng
Mỵ Châu Trọng Thủy bẽ bàng
Tình yêu bi lụy dở dang lỡ làng
Duyên còn nợ mơ màng thổn thức
Đất Cao Miên rạo rực hồn mây
Nỉ non trăng gió vui vầy
Nửa vòng trái đất ngất ngây thế này
Nước giếng nọ đắm say ngọc sáng
Chuyện xưa nay cay đắng xiết bao
Trong mơ xao xuyến dạt dào
Bình minh thức dậy nghẹn ngào Hiền Châu!
11.6.2015 Lu Hà
Nhập Thể Linh Hồn
viết tặng Trần Hiền Châu
Nhớ thương ta viết bài thơ
Linh hồn nhập thể huyền mơ sóng đào
Xôn xao biển động gió gào
Tình người non nước dạt dào kiều nhi
Thẹn thùng trinh nữ thầm thì
Cánh hoa hoang dại rầm rì canh thâu
Mặc cho mưa nắng dãi dầu
Thủy chung sau trước giang đầu đợi ai ?
Xót cho rặng liễu chương đài
Tràng An xa cách đoạn dài chinh nhân
Bụi hồng vó ngựa lần khân
Thời gian vàng võ bướm xuân não nùng
Phòng không chiếc bóng hận cùng
Hồn theo cánh gió chập chùng biển khơi
Thuyền tình chấp chới chơi vơi
Cung đàn dang dở chân trời xa xôi
Thấy ai tôi lại bồi hồi
Lạc miền vô thức nổi trôi sông hồ
Mong chi gây dựng cơ đồ
Thả dòng lá thắm nhấp nhô cá vờn
Nửa đêm thổn thức đòi cơn
Tóc mây lõa xõa giận hờn chi đây
Phụng loan trọn kiếp vui vầy
Đuốc hoa hợp cẩn vơi đầy nỉ non
20.5.2015 Lu Hà
Nỗi Niềm Cố Quốc
Thơ trả lời nữ sĩ Trần Hiền Châu : Ôi Tổ Quốc
Thơ cô gửi bao điều chan chứa
Để lòng tôi tứa máu cô ơi!
Quê hương cách biệt chân trời
Xóm làng heo hút cảnh đời lầm than
Ôi tổ quốc giang san hùng vĩ
Mà nghìn năm thế kỷ bi ai
Nắng mưa dầu dãi u hoài
Ba miền quằn quại canh dài lệ chan
Từ ải bắc máu tràn thây đổ
Tiếng quân reo voi ngựa Bà Trưng
Đến khi đại thắng tưng bừng
Bạch Đằng sóng vỗ một rừng gươm dao
Kể sao hết anh hào dũng sĩ
Cơn lâm nguy quốc sỉ đứng lên
Thiếu gì tuấn kiệt thiếu niên
Quần thoa cứu nước chủ quyền quốc gia
Nay nhắm mắt ô kìa lũ giặc
Hoàng Trường Sa bỏ mặc quân Tàu
Lưỡi bò chẳng chặt cho mau
Miếu đền lạnh lẽo một màu khói sương
Thơ cô viết đau thương sầu tủi
Trái tim tôi thui thủi một mình
Chập chờn thổn thức oai linh
Hồn thiêng sông núi bóng hình mờ xa
Bao thống thiết nhạt nhòa giọt lệ
Trần Hiền Châu kể lể hoài vương
Nỗi niềm lữ khách tha phương
Xót xa thế hệ thê luơng cọc còi !
10.6.2015 Lu Hà
Nhạt Nhòa Sương Trăng
viết kỷ niệm hai chị em Trần Hiền Châu và Hiền Châu
Nghe réo rắt cung mê tình ái
Đại Tiểu Kiều chan chứa thiết tha
Yến oanh thủ thỉ mặn mà
Thanh phong lả lướt suối nga dạt dào
Hồn Phạm Lãi nghẹn ngào nhỏ lệ
Tây Thi ơi! Tri kỷ tri âm
Tầm Dương sóng vỗ ầm ầm
Khóc chòm mây bạc thương thầm xót vay
Bạch Cư Dị đắng cay thổn thức
Gõ mạn thuyền rạo rực nôn nao
Ngàn sau ai kẻ sĩ hào
Phượng cầu Tư Mã má đào hiền thê?
Cuộc dâu bề não nề mưa gió
Cõi trần gian rồi có ai chăng
Xe duyên kéo sợi xích thằng
Dang tay ôm ấp mơ màng qua sông
Chiều Hợp Phố hằng trông ngóng đợi
Nước giếng trong vời vợi Châu - Hà
Hai đôi ngọc bích sáng lòa
Chị em ríu rít nhạt nhòa sương trăng!
2.6.2015 Lu Hà
Nhủ Lòng Chay Tịnh
chia sẻ cùng hồn thơ Trần Hiền Châu: Ngẫm
Cô thiếu nữ nhủ lòng chay tịnh
Cảnh xô bồ toan tính thiệt hơn
Hồng trần cát bụi oan hờn
Đắng cay vùi dập chập chờn biển khơi
Cơn giông tố tả tơi nhân thế
Phận bọt bèo hư vị xót xa
Đua chen trong cõi sa bà
Lửa sôi cừu hận yêu tà ác ma
Lê chân bước dương tà ngã bóng
Buổi hoàng hôn xao động lương tri
Giật mình ngơ ngác chim ri
Vội vàng cất cánh bay đi nẻo nào
Rung cây khóc nghẹn ngào thổn thức
Hạt sương đời tủi cực bi ai
Thiên tai địch họa mãi hoài
Môi trường hủy diệt nhân loài khổ đau
Mắt đau đáu chân cầu lá rụng
Đàn cá kia sao cũng biết sầu
Sủi tăm lặn xuống đáy sâu
Nàng trăng bẽn lẽn cúi đầu mưa sa!
26.5.2015 Lu Hà
Nhân Tâm Đức Đảo Xoay
viết tặng nữ sĩ Trần Hiền Châu
Nhân tâm đức đảo xoay thần vũ
Vũ trụ tình thác lũ ngàn thu
Thu rơi tuyết hạnh oán thù
Thù trong mây gió âm u vẳng đời
Đời tủi hận tả tơi manh chiếu
Chiếu quán tâm kẻ thiếu người thừa
Thừa sai vị kỷ đong đưa
Đưa hồn ly biệt khi chưa trọn tình
Tình yêu có muôn hình vạn trạng
Trạng sư nào cáng đáng cho ta
Ta bà sa đọa xót xa
Xa hương lỡ bước quan hà dặm băng
Băng tuyết đóng còn chăng ân nghĩa
Nghĩa đèo bồng chan chứa nào ai
Ai hoài thổn thức canh dài
Dài theo năm tháng điếc tai khối phường
Phường nhơ nhuốc trăm phương ngàn kế
Kế mưu bày thế kỷ tang thương
Thương đời nhân họa thê lương
Lương tâm điên đảo gạt lường mãi sao?
Sao chẳng thấy anh hào tuấn kiệt
Kiệt xuất tài tha thiết non sông
Sông hồ ra tới biển đông
Đông tây nam bắc chất chồng oan khiên
Khiên giáo mác triền miên xã hội
Hội kín đầy tăm tối lương nhân
Nhân loài bấn loạn tâm thần
Thần kinh tàn phá xác thân rũ tàn.
* Viết bài thơ này để tri ân nữ sĩ đã sáng tạo ra kiểu thơ
song thất lục bát nối âm vận độc đáo tính nghệ thuật lô rích liên hoàn cao.
25.5.2015 Lu Hà
Nhuốm Màu Băng Tang
thơ tri ân nữ sĩ Trần Hiền Châu: Tổ Quốc Tôi
Nghe nức nở cung đàn Sở Quốc
Trần Hiền Châu thổn thức canh thâu
Lu Hà nhỏ giọt u sầu
Trương Lương ai oán mái đầu xanh xao
Bao sĩ tử anh hào ngày trước
Hồn linh thiêng dạo bước quân hành
Cuốc kệu rặng liễu kinh thành
Có nghe gió khóc tranh giành biển đông
Mồ vô chủ cánh đồng cỏ úa
Nước non ơi Một thuở tiên rồng
Mà sao lau lách mênh mông
Lá rơi lạnh lẽo dòng sông tủi hờn
Thế chiến quốc đòi cơn trỗi dậy
Bạch Đằng Giang chỉ thấy sương sa
Giong buồm nửa đọan sơn hà
Đông đô đại phố lầu ngà Tàu ô
Buồn lãnh thổ sông hồ hải đảo
Vong quốc nô láo nháo gọi nhau
Họ hàng ỷ thế làm gìau
Xóm làng xơ xác nhuốm màu băng tang
Thế là hết bẽ bàng dân tộc
Giống Lạc Hồng còi cọc lớn lên
Nợ nần chồng chất triền miện
Dân đen phờ phạc tài nguyên cạn dần !
Đàn con trẻ thân tàn ma dại
Nơi gậm cầu cóc nhái bắt ăn
Mẹ cha bạc bẽo khó khăn
Trèo đèo lội suối rình săn bới đào
Thèm khúc sắn củ đao chẳng có
Miền sơn khê đau khổ dư thừa
Bản làng hiu hắt phên thưa
Đói nghèo bệnh tất chẳng chừa tha ai
10.6.2015 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét