Nhân dịp Bác Tưởng Năng Tiến viết bài về cố thi sĩ Phùng
Cung, những đóng góp cuả ông trong văn đàn chống nền mạo hoá mácxít và lên án bọn
thi si lớp 2 như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, v.v… Tôi cũng xin có bài tâm sự với
Bác và các bạn đọc về dòng văn thơ tuyên huấn cuả người cs
Trong lịch sử thơ ca cuả loài người từ các ông Đỗ Phủ, Lý
Bạch, Bạch Cư Dị, Đào Tiềm, Hồ Xuân Hương, Trần Tế Xương, Nguyễn Khuyến ,Tản Đà
v v…chẳng có ai vì thơ mà phải ngồi tù,bị tra tấn đánh đập hoặc bị đấu tố xỉ nhục
đến mức phải tự cầm dao cưá cổ mình như ông Trần Dần, hoặc bị đảng trù dập phải
về quê đóng gạch xe đất như ông Hữu Loan cả. Sao mà ngày xưa không có cộng sản
người ta làm thơ sướng thế, tha hồ mà viết mà sáng tạo.
Bản chất thơ là tình cảm, những vần điệu nỉ non, mượt mà
êm tai du dương hồn người, động viên người ta hãy cố gắng mà sống mà vươn lên.
Làm thơ rất khó phải có hứng có duyên gặp đúng người đúng cảnh mới làm được. Những
bài thơ do cảm xúc bột phát không bị gò ép miễn cưỡng thường là những bài thơ
hay nhất. Đời thuở nhà ai làm thơ phải theo luận cương văn hoá cuả ông Trường
Chinh nào đó, theo đúng đường lối văn nghệ cuả Đảng, không đi chệnh quan điểm
giai cấp, hơi một tí là bị chụp mũ nâng quan điểm.... Cưỡng ép như thế thì bố
thằng nào có hứng, có cảm xúc mà làm ra thơ? Hoạ hoằn lắm mới có cơ may gặp cảm
xúc, có hứng cảm thì ngườì thi sĩ không dám viết. Liệu viết ra có bị lên án quy
chụp, vợ con mình có bị khổ luỵ vì bài thơ mình viết ra không?. Cứ loanh quanh
mãi với những chuyện vụn vặt tủn mủn, những củ hành củ tỏi cuả đảng thì thời cơ
để sáng tạo, cảm xúc qua rồi. Mấy thập kỷ qua ta cứ bị khổ sở hành hạ điếc tai về
những câu khô khẩu hiệu suông cuả ông Hữu, những bài vè ca ngợi non sông hùng vĩ
cuả ông Viên, những bài phê bình dở ông dở thằng chỉ được cái bẻm mép văn vẻ
nhưng rỗng tuếch cuả Hoài Thanh.Thật là khổ nhục vô cùng cho cái văn thơ hiện
thực xã hội chủ nghiã, mà làm quái gì có văn thơ hiện thực xã hội chủ nghiã mà
họ cứ rêu rao. Chỉ là một xã hội nghèo nàn phải đi xếp hàng dài dằng dặc để mua
mấy bià đậu và một bát mắm tôm…Nghe cái anh chàng Phạm tiến Duật làm thơ như đấm
vào tai nhưng lại đươc ca ngợi như thơ cuả viện sĩ hàn lâm. Còn ông Hồ Chí Minh
không biết làm thơ, thì lại ca ngợi là một nhà thơ lớn cuả thời đại. Làm sao một
người có trái tim tàn bạo độc ác hoang dâm như vậy lại có thiên bẩm làm thơ kia
chứ?. Ông ấy là người Việt Nam cả đời không làm nổi được một bài thơ tiếng Việt
nào cho ra hồn. Thi sĩ lớn mà cả đời chỉ có một lần hát ra bốn câu con cóc ngồi
đó, con cóc nhảy đi:
„Năm này hơn hẳn mấy năm qua
Thắng trận tin vui khắp nước nhà
Nam Bắc thi đua đánh giặc mỹ
Tiến lên toàn thắng ắt về ta“ .
Thật là hài hước vô cùng ,cả cuộc đời cuả đại thi sĩ văn
hào cuả dân tộc mà chỉ có một vài bài công khai cóc ghẻ như vậy. Ừ thì cũng biết
gieo vần thật, nhưng nó chỉ ở trình độ nông dân mới thoát nạn mù chữ thôi, nghe
giọng thơ nó quê muà nôm na vô cùng, chẳng xứng đáng chút nào với khuân mặt văn
sĩ lớn cuả thời đại cả, với người có tác phẩm cầm nhầm cuả ông Hồ nào đó ở bên
Tàu. Tập thơ Nhật Ký trong tù, tôi đã đọc rồi cũng bình thường thôi, nhưng tài
nghệ làm thơ còn gấp hơn ông Hồ người Việt Nam nhiều lắm. Các bạn có ai còn
nghe một bài thơ tiếng Việt nào cuả ông Hồ xứng đáng với tầm vóc thi sĩ lớn cuả
thế kỷ 20 chưa? Ngay đến tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ mà còn cứt ra quần, làm thơ với
ông Hồ khó vô cùng lại còn tấp tểnh đòi làm thơ chữ Hán kia? Khó tin lắm nhưng
nhiều người bảo tập Ngục trung Nhật Ký đâu phải là cuả ông Hồ, mượn tạm cuả một
bạn tù nào đó có tên là Hồ Chí Minh. Thưa các bạn, tôi cũng không sành gì về
thơ ca lắm nhưng với tôi là kẻ còn dốt về thơ phú nhưng đọc tập thơ này tôi cũng
muốn nổi khùng lên, hay ở chỗ nào? Cũng có vài ba bài mang ý nghiã giáo dục hay
như câu:
„Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi trắng tựa bông
Sống ở trên đời ngưoì cũng vậy
Gian nan rèn luyện cũng thành công.“
Nghe thì tàm tạm lọt
lỗ tai đấy nhưng cũng nôm na lắm, còn tất cả chỉ là những câu nghêu ngao giải
buồn thôi như ông già bị bệnh đái rắt, thỉnh thoảng hứng lên thì són ra vài câu
cho đỡ buồn. Thơ phú như vậy mà con cháu ông Hồ dám bảo là những áng văn thơ
tuyệt thế sánh ngang với cụ Nguyễn Trãi, thật chả ra thế nào cả, nói ngang như
cua mà cũng cố nói cho được. Mấy tay đầu nậu thì có ai thơ phú cho ra hồn đâu.
Có Xuân Diệu vài bài trước năm 45 thì khá, nhưng nhạt lắm như nước ốc. Theo tôi
anh chàng này làm thơ chỉ đẻ khoe chữ thôi, có thể anh ta có học vấn, anh ta có
một kho từ nhất định nên anh ta tung chiêu chơi trò gép chữ, làm cho ta loá mắt
lên ví thấy thơ anh ta ghép vần quá, trắc bằng đâu vào đấy cả. Ta dễ bị lạc vào
mê hồn trận bát quái cuả ngôn từ. Xin lỗi tôi có cảm giác thơ Xuân Diệu như là
những lời vô nghiã, rất vần nhưng tối nghiã nhiều chữ đọc kỹ rất mâu thuẫn với
nhau. Xin lỗi chữ nọ chửi mẹ chữ kia. Đọc thơ tình mà không thấy có tình. Thà cứ
quê muà như anh chàng Nguyễn Bính lại hoá hay, chữ nghiã đơn giản thôi nhưng
còn có bóng dáng các cô ả còn hình dung ra mông me vú vê cuả các ả , hay da riết
như Hồ Dzech, hay sôi sục trí tưởng tượng về ái dục như anh chàng Hàn Mạc Tử.
Đã là nam nhi thì thơ phải bốc lên chứ cho tỏ mặt anh hào,như thuyền căng buồm
gặp gió biển tình, cột buồm phải dựng thẳng lên chứ, sao lại ỉu xìu lên như anh
chàng Diệu. Nghe không thấy thơ chỉ thấy gào lên la lối về TÌNH YÊU. Đọc thơ
các vị cùng thời với Xuân Diệu sao mà cảm thấy rạo rực đáng yêu thế, tôi có cảm
giác còn nghe thấy tiếng rên tiếng thở khò khè cuả một cô nào đó chả may mắc bệnh
xuyễn… Xin lỗi có thể tôi nói hơi quá, nhưng nó là sự cảm nhận cuả giới tính
nam tính với đàn bà. Còn ông Diệu thì tôi chẳng thấy có cảm giác gì cả cứ iủ
xìu xìu, như thơ cuả một anh chàng đồng tính luyến aí cả đời chưa biết mùi mồ hôi
đàn bà mà cũng đòi làm thơ tình. Thử hỏi trong xã hội ta trai tráng khoẻ mạnh
có khả năng sinh sản nhiều hay mấy chàng đồng cô đồng bóng nhiều? Từ ngày ông
Diệu theo Đảng thì cùng ca kíp với Tố Hữu,Chế Lan Viên, Hoài Thanh thội gọi là
các cai thầu văn nô Cộng Sản, chả tích sự gì cả chỉ là những hòn đá tảng cản đường
các thi sĩ chính danh có tâm hồn với thi ca, ngăn cản sự sáng tạo cuả họ thôi.
Chán lắm.Tôi có làm bài thơ cái Bánh Vẽ để tặng riêng chàng thi sĩ cộng sản Chế
Lan Viên. Cũng muôn chép ra đây đẻ chia sẻ với các bạn
Cái bánh vẽ cuả Anh
Ngẩn ngơ chiếc bánh vẫn say màu
Bịt mũi khen ngon quen thói xưa
Hối tiếc làm gì đừng nói nữa
Cả đời buôn bán bánh cho nhau
Bán rẻ lương tâm thật chứ sao?
Hay rằng nhầm lẫn hiểu chưa ra
Chả may số kiếp đời thi sĩ
Thế kỷ dã tràng cát biển xa….
Anh cứ lu loa vu oán ai
Khen chê bánh vẽ nịnh xu thời
Ăn năn hối cải làm chi nữa
Thể giới bên kia để tiếng cười
Tôi viết vài câu nhắn nhủ ai
Có gan sống thẳng nói ra lời
Chính danh quân tử là thi sĩ
Khi vẫn còn nhau ở cõi đời
Bánh vẽ nhập nhằng từ nước nga
Trung hoa đại lục cũng tôn thờ
Đua chen nhắm mắt vào bàn tiệc
Men rữa cuồng say vọng thánh ca
Mấy đưá đàn em cũng ngỡ ngàng
Nhồm nhoàn nhai chiếc bánh hư không
Theo nhau anh cả thân tôi mọi
Cho cả cuộc đời con số không
Cái bánh thật tình đâu có xa
Mà anh chậm chạp chẳng tìm ra
Nưả già thế kỷ đi buôn bánh
Ở tận phương trời xa cách ta
Tổ quốc việt nam chẳng thiếu gì
Danh nhân thứ thiệt xuốt bao đời
Trong lò tôi luyện hồn dân tộc
Hun đúc anh minh của giống nòi
Sinh thời tính khí anh như thế
Mê muội a dua chạy học đòi
Trí tuệ của anh mòn sáo rỗng
Còn kêu giả thiệt để ai hay?…
Anh đã giã từ thế giới này
Sợ gì di cảo để cho đời
Cho thêm rối rắm người bàn tán
Muộn quá đi anh đã lỗi thời
Thế giới còn đây soi sáng cho
Bầu trời trí tuệ mộng đầy thơ
Thiếu gì tuấn kiệt buồn sao sớm
Di cảo cho thơ anh khỏi lo…
Tôi biết rằng anh quá tự hào
Sứ mù thằng chột được làm vua
Đỉnh cao trí tuệ khen muì bánh
Bột lọc công nông nhân mác lê
Anh cứ thở than nơi chín suối
Lời từ để lại với bàn dân
Ma vương họp lại bàn mưu tính
Gỡ gạc thi nhau di cảo văn
Bây giờ đổ tội lẫn cho nhau
Né tránh làm sao kẻ dẫn đầu
Trách nhiệm về anh đừng chối nưã
Bao nhiêu oan khổ nợ gây ra
Con cháu giờ đây oán trách anh
Bao nhiêu thứ giả bán cho đời
Trái tim hư đốn thơ lường gạt
Thế kỷ lầm than lệ ứa rơi
Tôi rất ngạc nhiên di cảo thơ
Bài thơ bánh vẽ nửa ngâm nga
Ra điều anh vẫn còn hy vọng
Giấc ngủ ngàn thu ai biết đâu?
Thôi thế ra đi một bóng ma
Hết rồi hiển hách những thời qua
Còn đâu bánh vẽ mà mua bán
Tiệc r ượu tôn thờ ca tụng nhau…..
20.6.08 Lu Hà
(Nhân đọc di cảo thơ cuả Chế lan Viên)
Nhân đọc báo tổ quốc thấy có bài viết cuả Bác Tưởng Năng
Tiến viết về cố thi sĩ Phùng Cung khi người còn sống đã làm rất nhiều thơ để
lên án tụi văn thi si tuyên huấn lớp 2 cuả cs. Nên tôi mới viết bài này để cùng
chia sẻ tâm tình với Bác và bạn đọc
6.5.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét