Trích:
Dốc Đá Chuà Đồng
Triền đá dốc nghiêng về phiá Đông
Đằng tây vực thẳm cạnh chuà Đồng
Ngổn ngang đá xếp thiên đồ trận
Trời MÂY gió NÚI cõi HƯ không
Chân tháp lơ thơ vài khóm trúc
Gió đưa nghiêng ngả tưạ người say
Một thời pháp phái Thiền TRÚC tự
Xanh RÌ bát NGÁT cỏ CÙNG cây
Hoàng quang Thuận
Những chữ viết to là để chỉ sai niêm luật thơ. Đếm được 7 lỗi . Như vậy ông Thuận đã cố tình vu cáo đức vua Trần Nhân Tông tức là hành động lăng nhục tổ tiên. Không thể nào vua Trần Nhân Tông lại hâm hấp dở hơi nhập thần vào ông Thuận để làm ra hàng loạt những bài thơ dớ dẩn về nghệ thuật thơ đường như vậy? Thật ra vua Trần ngày xưa chủ yếu làm bằng chữ Hán và Ngài cũng làm cả chữ Nôm thuần Việt như bà Hồ Xuân Hương.
Bài thơ này nhạt nhẽo vô hồn thơ theo kiểu đọc theo bản chỉ dẫn giới thiệu dốc Chùa Đồng. Rất có thể ông Thuận bỏ tiền ra thuê một thi sĩ hạng bét nào đó làm ra hay ông tự làm? Nhưng bảo là do Vua Trần nhập mộng đọc cho là biạ chuyện một cách trơ trẽn bỉ ổi không biết liêm sỉ là gì.
Khi ông Thuận đi cùng phái đoàn Phật Giáo miền Nam, ông tả cái dốc đá cảm xúc của ông tủn mủn chỉ có thế thôi như kiểu thằng cu Cò về kể cho má nó nghe: Má ơi! Cò cùng cái Vạc thằng Nông có đi thăm dốc chùa Đồng về má à. Triền đá dốc nghiêng về phiá đông, ngổn ngang đá xếp như bát quái trận đồ của ông Khổng Minh ngày xưa bên Tàu ấy. Trời mây gió núi cõi hư không. Cảnh tượng xác xơ lắm má ơi! Chân tháp chỉ lơ thơ vài khóm trúc. Gió đưa nghiêng ngả tựa như bữa hôm nọ ba say rượu về đánh chửi má đó...
Đại loại ông chỉ nhí nhố như vậy. Rồi ông gắn thêm một câu: Một thời pháp phái thiền trúc tự, xanh rì bát ngát cỏ cùng cậy. Viết như vậy nghêu ngao trí trá lếu láo vô, có cái quái gì đáng gọi là thơ kia chứ? Thơ làm ra phải có xúc cảm nhưng đây vô cảm nhạt nhẽo vô cùng.
Vậy tôi có thơ sau. Tôi chưa từng đi Yên Tử để thăm rừng trúc, chưa từng qua dốc đá chùa Đồng nhưng tôi cũng muờng tượng cảm xúc chân thành ra thơ như sau về Phật và ngài tổ sư thiền phái trúc lâm Trần Nhân Tông:
Dốc Phật Từ Bi
Dốc đá cao đường ta có Phật
Rất linh thiêng hãy đến Chùa Đồng
Ngổn ngang bát quái như bày trận
Gia Cát Lượng xưa chẳng lạ thường
Mai vầu tre trúc vu vi hát
Khách lữ hành sao chẳng chịu dừng
Tây Trúc hoá gần xin chớ vội
Ung dung thư thả cõi vô cùng
Ngàn xưa chưa thấy ai tai nạn
Bởi tấm lòng ngưỡng mộ Phật tâm
Hành hương du khách về Yên Tử
Tha thiết ai bằng mẹ Việt Nam
Ôi da diết mối tình nhân loại
Đức thánh hiền phổ độ chúng sinh
Đường qua dốc đá cheo leo thật
Phật ở trong tâm tất tự mình.
thơ làm nhân đọc hai khổ thơ tự do nghêu ngao của Hoàng quang Thuận: Dốc Đá Chuà Đồng
18.8.2012 Lu Hà
Trích: Dốc Hạ Kiệu
Hạ kiệu - dốc xưa vua ANH Tông
Đặt chân Yên Tử, hiếu LỄ lòng
Mênh mang đỉnh núi cao vòi vọi
Mây trắng phủ đầy cả TRÊN không
Hoàng quang Thiuận
Đếm được 3 lỗi cơ bản. Theo tôi xin nói thẳng là thơ con cóc xin đừng giận nhé. Bởi vì ông vu cáo cho nhà Vua, cho tổ sư thiền phái Đại Đầu Đà, nên tôi không thể kìm nén được mà nói vậy.
Tại sao mây trắng phủ đầy cả trên không? Những đám sương tưạ như làn mây trắng phủ đầy trên mặt đất thì có lý hay mây trắng giải đầy trên không thì có lý. Nếu ông đi trên một con tàu vũ trụ nhìn về trái đất thì có thể nói : Mây trắng phủ đầy tầng khí quyển bao quanh mặt đất hay phủ đầy tầng không gian xung quanh mặt đất. Theo tôi là ở ông có hiện tượng rối loạn chức năng cảm quan về không gian ba chiều, rối loạn về cảm giác về tính một chiều của thời gian. Ông dùng từ thiếu lôgich, thiếu trí tuệ, cứ viết đại ra theo kiểu Chí Phèo, hay AQ : Cách mạng nghĩa là cách bỏ cái mạng nó đi. Chỉ bốn câu tủn mủn nói về cái dốc Hạ Kiệu mà vua Trần Anh Tông đã xuống kiệu để đi bộ vào thăm Cha, để tỏ lòng tôn kính hiếu thảo, nhưng hoàn toàn không có một tí cảm xúc quái gì của ông. Trái tim ông lạnh lùng vô cảm mà chỉ nghêu ngao vài chữ loạn xị chắp nối một cách trơ trẽn gượng gạo. Thơ thế mà ông dám bảo vua Trần nhập đồng đọc cho ông viết?
Vậy tôi cũng có thơ sau:
Hạ Kiệu Cho Vua
Hạ kiệu vua con đến với cha
Hiếu tôn nghiã tử thật chan hoà
Tình thâm cốt nhục vầng trăng tỏ
Thổn thức năm canh lệ ưá nhoà
Quân vương minh thánh Trần Anh Tông
Kính hiếu thương cha thật hết lòng
Công Chuá Huyền Trân tình để lại
Giang sơn xã tắc nước non Hồng
Đường qua Yên Tử bao ghềnh thác
Ong bướm bên đường cũng vấn vương
Giải oan cung nữ chùa đây đó
Để lại cho đời nỗi cảm thương
thơ làm nhân đọc 4 câu thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Dốc Hạ Kiệu
19.8.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét