Thời đại đại đồng Nghiêu Thuấn
chỉ có tâm yêu thương không có tâm riêng tư. Một mô hình xã hội chòm xóm hiền
hoà, các thành viên, những phần tử trong gia đình biết tương trợ giúp đỡ nhau.
Đến thời nhà Chu gọi là tiểu khang ngoài phát triển tâm thức tài năng vì chính
mình và cũng vì nguời khác. Chữ hiếu cha mẹ ông bà tổ tiên làm nền tảng đạo đức
như vậy là tốt kéo dài khoảng 2500 năm đến thời Mãn Thanh chủ nghiã tư bản manh
nha, rồi cộng sản toàn trị là thời loạn lạc, bắn giết tàn sát diệt chủng.
Theo tôi: “Nhân chi sơ dĩ dị ư cầm thú “. Con người khác cầm thú có thể tiếp nhận giáo dục, cầm thú thì không. Con người học lịch sử và tự hoàn thiện tâm thức trờ lại thời Nghiêu Thuấn bằng con đuờng dân chủ tự do.
Theo tôi nghĩ loài người
chúng ta trước sau cũng phải cùng nhau tiến lên thế giới đại đồng vạn nhất thể.
Thế giới đại đồng mà tôi hiểu là thế giới đại đồng cuả tiến bộ văn minh dân chủ
tự do. Chứ không phải thế giới đại đồng kiểu chủ nghiã cộng sản phi nhà nước,
phi giai cấp, phi tiền tệ, phi gia đinh. Sống theo kiểu bầy đàn cuả Các Mác, Lê
Nin, Hitler, Mao Trạch Đông , Hồ Chí Mít v.v....
Con đường đấu tranh giai cấp
sắt máu tiến lên thế giới đại đồng, theo kiểu chủ nghĩa rừng rú, thú vật mà
Darwin đã mô tả trong tiến trình phát triển sinh vật học và được Mác xây dựng
thành chủ nghiã cộng sản là phi nhân tính, phản khoa học và cực kỳ phản động.
Hình ảnh thế giới đại đồng mà
tôi mong muốn ước mơ đã manh nha từ Liên bang hợp chủng quốc hoa kỳ, kế tiếp
ngày nay là Liên minh liên hiệp các nước Châu Âu.
Để ngăn chặn làn sóng đỏ ( cộng
sản), sóng đen ( phát xít ). Trung tâm quyền lực dân chủ Hoa Kỳ đã phải tốn kém
biết bao tiền cuả xương máu cuả con em mình trên bước đường ngăn chặn chủ nghiã
thực dân, chủ nghiã phát xít và nạn cộng sản xâm lăng bành trướng.
Tôi rất vui mừng cái thế giới
đại đồng là khát vọng ước mơ cuả loài ngưòi đã được Hoa Kỳ và Liên hiệp Âu Châu
từng bước truyền bá và dần dần trở thành hiện thực.
Loài người văn minh ngày nay
không cần phải xâm chiếm lãnh thổ đất đai tài nguyên cuả nhau nưã. Bằng những
thủ đoạn thuận ta thì sống, trái ta thì chết như kiểu Tàu Cộng đang bắt bí cưỡng
chế đàn em cuả mình là cộng sản Việt Nam. Sự ra đời cuả Liên hiệp Âu Châu tiến
tới cùng chung một đồng tiền thống nhất quả là giấc mơ hoàn hảo tiến dần lên
thiên đàng cuả xã hội loài người, đang dần dần hoàn thiện và trở thành một thực
tế.
Sự sụp đổ tan tành mây khói
cuả chủ nghiã Mác Lê cũng như đế quốc Nga Xã Nghiã tưởng như là cơ hội ngàn năm
có một, để Việt Nam thoát khỏi nanh vuốt cuả Tàu Cộng. Là cơ hội để xoá bỏ ân
oán nợ nần cuả quá khứ sai lầm .Nhưng Việt Nam cộng sản với những thành phần
lãnh đạo như nghe nhiều người nói là: ăn mày ăn xin, du thủ, du thực, bần cố
nông, lính tránh thua bạc phá sản, hoạn lợn, hoạn gà gì đó thì đúng là một thảm
họa nghiệp chướng cuả dân tộc. Người Việt Nam đã bỏ lỡ cơ hội tự giải phóng
mình mà càng lún sâu vào vũng lầy không lối thoát. Thực tế họ đang bối rối giãy
duạ trước sự biến đổi cuả thế giới. Họ muốn theo Mỹ để phồn vinh, muốn theo
Châu Âu để kiến quốc. Nhưng thực tế cái đầu lại quá mít đặc về độc tài, độc quyền,
vô thần chủ nghiã, gia đình bản vị thì lại quá to quá nặng quá cồng kềnh treo
lên cái cổ quyền lợi đảng. Còn đảng thì họ còn tất cả, mất đảng thì họ phá sản
trắng tay nên họ nhắm mắt theo ba Tàu đại Hán nằn nỉ họ vẫn cứ vờ vịt giương
cao ngọn cờ Xã hội xã hội chủ nghiã để có cớ chính danh thâu tóm quyền lực
Cái trò hề định hướng xã hội
chủ nghiã, tư tưởng Hồ Chí Minh vẫn hy vọng còn kiếm chác được ở quốc nội. Đối
ngoại thì lấn sâu lệ thuộc hẳn vào Tàu cộng. Không đời thuở nào vì hai chữ cộng
sản, vì đảng mình là đảng cộng sản, và thằng Tàu cũng là đảng cộng sản nên năn
nỉ nó cứ theo con đường cũ Mác Lê, Mao Trạch Đông, Stalin, Polpot, Kim Nhật
Thành, Hồ Chí Minh đã chọn. Trung Hoa sẽ trở thành trung tâm quê hương mới cuả
chủ nghiã xã hội. Chuyện này tưởng như tiếu lâm tân thời nhưng mà lại có thực.
Bố Tàu rất ngạc nhiên trước
sự ngớ ngẩn, trây lỳ, cố bám cuả cộng sản Việt Nam, nên cũng ậm ờ đóng vai trò
trung tâm để bịp mấy anh chàng da đen và Việt Nam da vàng. Một mặt Tàu ngấm ngầm
đi đêm với Mỹ và Liên minh Âu Châu. Đến khi nào Tàu khựạ chiếm được hoàn toàn
Việt Nam , lúc đó sẽ thanh toán sạch ban lãnh đạo cộng sản và đưa người Tàu vào
các thành phần lãnh đạo. Và tuyên bố từ bỏ chủ nghiã cộng sản và thay vào đó chủ
nghiã quân phiệt, chủ nghiã quốc gia gì đó v.v...Có thể cộng sản Việt Nam đã
đánh hơi thấy sự nguy hiểm này mà chuẩn bị sẵn tương lại cho gia đinh vợ con
mình ở nước ngoài như Đài loan, Argentinen, Mỹ, Nhật, Pháp v.v...?
Còn lại trơ ra vẫn là 90 triệu
dân Việt Nam và hàng triệu đảng viên,chiến sĩ công an nhân dân và quân dội nhân
dân Việt Nam.
Tương Lai nô lệ, nô dịch hoá
rất có thể xảy ra và cũng có thể bị chặn đứng trên toàn cõi Việt Nam. Phong
trào đấu tranh dân chủ bất bạo động vẫn là biện pháp duy nhất.
Đôi Dòng Về Đấu Tranh Dân Chủ
Đấu tranh dân chủ thực ra là
một cuộc đấu tranh vì lương tâm và lẽ phải. Nó là nghiã vụ trách nhiệm cuả toàn
dân đối với cuộc sống cuả hàng triệu con người. Cái nhà nước mà chúng ta hiện
nay đang sống là một nhà nước kỳ cục, lố bịch, lạ lùng với nền văn minh thế giới.
Nếu so với cả hoàn cầu thì nó chỉ là một nhúm nhỏ cuả mấy nước cộng sản cực kỳ
phản động nhất cuả loài người còn xót lại. Hoa Kỳ là một quốc gia dân chủ mênh
mông là trụ cột cuả an ninh hoà bình thế giới. Bên cạnh Hoa Kỳ ngày nay lại xuất
thêm liên hiệp Âu Châu gồm nhiều quốc gia Tây Âu liên minh lại và họ đã trở
thành một đại liên bang Âu Châu như Hoa Kỳ. Thật là một điều tưởng như không tưởng,
thần thoại nhưng nó đã trở thành sự thật. Từ nay Châu Âu sẽ dứt điểm cái chuyện
tranh chấp biên giới, các nước trong liên hiệp sẽ chung sống hoà bình tự nguyện
tự giác với nhau, không ai ép buộc ai, không ai cưỡng chế ai. Cái danh từ đế quốc
tư bản phương Tây sẽ vĩnh vìễn xoá bỏ, ai còn gọi nưã có lẽ kẻ đó đầu óc không
còn được bình thường.
Thật đáng tiếc đế quốc xã hội
hiện nay vẫn còn, mặc dù Nga Xô đã sụp đổ về hình thức để trở thành một nước
dân chủ côn đồ. Trung tâm đế quốc xã hội hiện nay lại là Tàu Cộng. Tàu cộng là
mối đe doạ an ninh thưòng trực cuả các nước đông nam châu Á. Nhưng Việt Nam thì
ngược lại thì vẫn coi Tàu Cộng là đồng chí anh em, là bạn bè thâm giao.
Rõ ràng nhà nước cộng sản VN
vì quyền lợi vất chất mà họ đã lú lấp mất trí hoàn toàn trước hiểm hoạ xâm lăng
nô dịch hoá cuả Tàu.
Bọn lính tráng ma cô, anh chị
xã hội đen, bồi bút, văn nô, công an thì lại yêu mến cái nhà nước độc tài Mafia
này da diết. Có thể trái tim thú vật, và vầng trán cạn hẹp cuả mình. Họ cảm thấy
nhà nước ba lăng nhăng nhí nhố này lại phù hợp với họ. Họ không cần phải suy
tư, lo âu, trăn trở nhiều, họ luôn có việc làm và có đồng lương bảo đảm ?
Bởi vì cộng sản đã tốn công
dạy dỗ giáo dục để trở thành thú tính. Con người có ông tổ là cụ Khỉ Độc.Tại
làm sao bọn lính tráng ma cô , công an tỏ ra rất thích thú với quyền hành.
Chúng tỏ ra rất hãnh diện với những cái tên như Phan Đăng Lưu, Hoả Lò, Ngầm Đá,
Chuồng Cọp, K 3, k 4, Cục 5, cục 6 , phòng 7, phòng 8 v.v...
Đe doạ, khủng bố, cưỡng bức,
hiếp dâm hình như trong bộ não cuả họ đã trở thành niềm vui, hạnh phúc và khát
vọng là niềm mơ ước cuả tuổi trẻ.
Thật đáng buồn và đau xót
khi tôi phải viết như vậy. Nhưng đó là một sự thật phũ phàng không thể chối cãi
được. Cái này theo tôi nó là nghiệp chướng cuả dân tộc Việt Nam.
Qua đọc báo tổ quốc thấy nhiều
người viết ra những lời tử tế có nghiã khí, trí tuệ cuả một con người bình thường.
Nhưng vẫn có những người viết ra những lời ba lăng nhăng, nhí nhố, đe doạ, chụp
mũ, vu cáo hằn học ti tiện đểu cáng dưới nấc thang giá trị cuả một con người. Bạ
ai cũng vu là cộng sản, chống phá tinh thần đoàn kết cuả phong trào dân chủ. Họ
cứ liên thuyên như cơn lên đồng mê sản, lập luận như trẻ con viết lấy đưọc chiếm
chỗ trên mạng thông tin. Ta có thể đánh giá chỉ số IQ cuả họ dưới mức trung
bình, dễ dàng so sánh trí tuệ lương tâm, tâm hồn tương đương với cầm thú. Tôi
nghe người ta gọi họ là những chàng những nàng viết tắt là " CAM" có
nghiã là công an mạng. Chao ôi, họ là công an ư?
Công an cuả nhà nước Việt
Nam dân chủ cộng hoà, độc lập tự do hạnh phúc.
Đọc những dòng chữ trên sao
mà miả mai, chua chát vô cùng.
Cũng là công an sao mà công
an cuả những nước dân chủ phương Tây đáng yêu, đáng quý, đáng trân trọng vô cùng.
Họ là những ngưòi bạn cuả dân. Tôi chưa bao giờ thấy họ đánh dân, quát nạt. Phố
xá rất ít công an, thỉnh thoảng hiếm hoi mới có một xe công an chạy qua. Sao mà
Việt Nam cuả chúng ta lắm công an vậy? Công an và tội phạm cái biên giới này lẫn
lộn vô cùng.
Dân chủ là nghiã vụ quyền lợi
trách nhiệm cuả mỗi con người đã được sinh ra. Thật đáng thương và bất hạnh cho
những linh hồn lạc đường đầu thai nhầm ở Việt Nam, Trung Hoa và Bắc Triều Tiên.
Dân chủ không thể nằm chờ há miệng chờ sung mà có được. Không thể chờ người
khác đấu tranh mang lại cho mình. Không thể hy vọng vào cái gọi nội công ngoại
kích như các cam vẫn già mồm. Đồng bào hải ngoại chẳng có quyền lợi hạnh phúc
tương lai quái gì ở Việt Nam mà họ chỉ có tình yêu thương tổ quốc giống nòi máu
mủ ruột thịt mà thôi. Gọi đồng bào ở hải ngoại hay các nước dân chủ tự do là thế
địch thù địch là giọng lưỡi bố láo theo kiểu lý sự cùn cuả anh Phèo cô Nở. Ích
kỷ, hèn nhát, cơ hội đã trở thành tính nết rất khó sưả đổi cuả con cháu ông Hồ
và cái loại dân Mackenô ( mặc kệ nó). Loại người này chỉ chờ kiếp sau may ra mới
thay đổi được tâm tính, vì kiếp này đã bị đảng rưả não nhồi sọ mà lú lẫn ươn
hèn mất rồi ? Đời chán thật! Nếu toàn dân cùng thức tỉnh cả may ra vẫn còn hy vọng
cải thiện đời sống cuả chúng ta, có hạnh phúc thực sự và vui lên chăng?
Tại sao đồng bào hải ngoại
trừ số ít những chính khách Sa lông, bọn máu đầu đục nước béo cò, cơ hội ra còn
số đông đồng bào tỵ nạn luôn khao khát muốn trở về tổ quốc Việt Nam để sinh sống
hoặc nghĩ hưu dưỡng lão? Họ không thể quên được bát canh rau muống quả cà dầm
tương, cây đa giếng nước đầu làng.
Tổ Quốc Là Gì?
Tổ Quốc dần dần chỉ còn được
hiểu là một biểu tượng lờ mờ một lá cờ, một quốc huy và một khoảnh to bằng hai
ngón tay hay cả một bàn tay trên tấm bản đồ thế giới. Tổ Quốc là thiêng liêng
là gần gũi mến yêu thiết tha, là cội nguồn nhớ nhung. Khi đưá con đi xa lâu
ngày muốn trở về, để được nhận một sự đùm bọc, yêu thương, một sự động viên
khích lệ và bảovệ vẫn còn hay không còn nưã?
Chạy trốn tổ quốc, không phải
vì căm ghét tổ quốc mà vì sợ hãi một nhóm người , một đảng đại diện cho quốc
gia đó .Sợ những con người bằng xương bằng thịt gian ngoan xảo trá đại diện cho
cả một dân tộc trên trường quốc tế: nó là con hổ đói, nó là độc tài, nó là tàn
bạo, nó bỏ tù ta, nó đang muốn ăn thịt, lột da ta… Tổ Quốc là mảnh đất hàng
nghìn năm mà dân tộc, nòi giống ta, đã sinh sôi nảy nở và phát triển ở đó.
Làm một người bình thường,
khoẻ mạnh không bị dị tật bẩm sinh trong đầu thì chả có ai nỡ căm thù dân tộc,
căm thù tổ quốc mình cả. Hoạ chăng chỉ có một người căm thù dân tộc, căm thù
nòi giống cuả mình là Adolf Hitler. Ông ta đã từng làm quốc trưởng, đã từng làm
lãnh tụ và ông ta cũng là người duy nhất ở vai trò thủ lãnh chính trị căm thù
nòi giống cuả người mẹ, đã sinh ra chính mình là bà Clara, một người đàn bà Do Thái.
Ông ta là một con người không hoàn hảo, được bà già khốn khổ khốn nạn đó sinh
ra sau một vụ hiếp dâm cuả một ngã đàn ông người Áo.
Hitler cô đơn đáng thương,
không có đưá trẻ con nào bình thưòng muốn chơi với ông ta từ nhỏ.Hitler mắt lồi
vì căn bệnh thiên đầu thống, lại thiếu hẳn đi một hột dái, nhưng nghiệp chướng
thì lại nặng nề vô cùng. Người Do Thái bỏ chạy tổ quốc cách đây 2 nghìn năm,
không phải vì căm ghét, chê bai tổ quốc cuả tổ phụ Abraham và bà Sahra. Tổ quốc
đã lọt vào tay ngoại bang, có ở lại thì cũng chỉ là thứ dân hạng bét làm nô lệ
cho người La Mã mà thôi. Họ muốn sống và không muốn chết dần chết mòn, để rồi
đi đến chỗ tuyệt chủng. Hình ảnh tổ quốc thật yêu thương tha thiết, thiêng
liêng bao nhiêu trong mỗi gia đình Do Thái. Dù tha hương nơi đất khách quê người,
nhưng người do thái đều tìm đến nhau, dạy con cái thế hệ này đến thế hệ khác,
hàng nghìn năm đừng quên đi nhục mất nước. Họ xây nhà thờ (Sinagoge) ,dạy con
em đọc kinh thora và học viết và nói tiếng hebrisch. Mỗi buổi tối ngồi vào bàn
ăn , ngày nối ngày, hơn 2 nghìn năm vẫn bài hát: Muà này sang năm ta lại về
Jerusalem. Các bạn thử tưởng tưởng xem hai nghìn năm dài đằng đẵng mà tối nào
trước bưã ăn họ cứ hát như vậy đấy. Cho nên sau đại chiến thế giới lần thứ hai,
thoát khỏi nạn diệt chủng , họ trở về Israel lập quốc. Vẫn trên mảnh đất xưa cuả
cha ông tổ tiên để lại. Abraham, Isaak, Giacop, David… đã ở trong trái tim họ.
Họ không mất tiếng nói riêng. Tổ Quốc không còn là biểu tượng, không chỉ là một
lá cờ, một chấm đen trên tấm bản đồ nưã. Tổ quốc được hiểu theo nghiã thiêng
liêng, bất khả xâm phạm, là tương lại, tiền đồ, là máu thịt và sự sống còn.
Người do thái bỏ chạy tổ quốc
vì sự độc tài tàn bạo cuả đế quốc La Mã, hay Babylon. Ngày nay hàng triệu người
Việt Nam chạy trốn tổ quốc không phải vì sự độc tài, tàn bạo cuả người Tàu, người
Pháp, người Nhật, hay người Mỹ. Họ chạy trốn, sợ hãi khủng khiếp những người mà
họ gọi là đồng chí, là anh Hai, bác Ba, chú Sáu, bà Năm…Những người đó học vấn
tài năng còn kém họ rất xa. Khối kẻ đọc một lá đơn kiếu kiện cuả công dân còn
phải đánh vần, trình độ chỉ có lớp 3, lớp 4 thôi, hoặc có 3, 4 bằng đại học
nhưng toàn là bằng giả. Nhưng họ có quyền lực, có súng đạn, có quân đội, công
an trong tay.Họ có thể giết người bịt miệng bất cứ lúc nào. Vu cho một cái tội
gì đó không nhận cũng phải nhận, công khai bỏ tù, hoặc bí mật thủ tiêu lúc nưả
đêm gà gáy ngay taị căn nhà cuả mình.
Bỏ tổ quốc ra đi, sợ tổ quốc
như sợ cọp thì chỉ có người Việt Nam. Nhưng cọp cũng không đáng sợ, một con cọp
thì cũng chỉ cần 5 đến 10 thanh niên lực lưỡng là có thể đoàn kết lại dùng dao
hoặc gậỵ gộc đập chết tươi ngay. Nhưng đập chết được những con cọp đi bằng hai
chân, biết nói, biết hát, biết cười và biết ngâm cả thơ nưã thì thật khó vô
cùng.
Tổ Quốc giang sơn đang chìm
đắm dần dần trước sự kinh ngạc cuả thế giới văn minh. Người Việt Nam bản tính
lương thiện và đa cảm. Tuy ở nước ngoài hàng năm vào những này giỗ tết họ vẫn
ùn ùn về thăm tổ quốc. Họ vẫn gửi tiền về giúp đỡ thân nhân, họ thưà biết làm
như vậy cũng chỉ để nuôi béo những con hổ độc tài chuyên chính xưa kia , lúc
nào cũng muốn phanh thây xé xác họ. Nhưng họ vẫn không nỡ nhìn thân nhân chết
đói dần mòn.
Ý nghiã về hai chữ Tổ Quốc,
cái khái niệm thiêng liêng, tồn sinh sẽ dần dần lu mờ trong con cháu người Việt
ty nạn. Con cháu họ không nói được tiếng Việt, họ không cần hát: muà này sang
năm ta lại về Sài Gòn, Hà nội, Huế , Đà Nẵng nưã. Họ không trồi trổ , tha thiết
muốn trở lại quê hương cuả cha mẹ, ông bà tổ tiên họ. Tổ Quốc chỉ còn là một biểu
tượng, một một danh từ trong bộ từ điển tiếng Việt. Nguy cơ mất nước cũng rất
có thể sảy ra lắm đối với người Việt Nam. Tiếng Việt có thể chỉ còn dùng trong
gia đình. Ngoài xã hội, cơ quan nhà nước sẽ dùng tiếng Tàu, chữ Tàu là văn bản
quốc gia, cũng như những thủ tục đơn từ kiện cáo cuả công dân. Cái điều tưởng
như không tưởng này ai mà biết trước được sau 30 hoặc 50 năm năm sau.?...
16.6.2012 Lu Hà
Giang Sơn Chìm Đắm
chuyển thể từ thơ Chu Vương
Miện
Chuyện dân Việt kể sao cho
xiết
Nước chảy mòn đầu vịt lá
khoai
Mặn nồng máu chảy bèo trôi
Ruột mềm quằn quại tả tơi bằng
mồm…
Thế chiến quốc nỗi niềm tê
tái
Sáng biểu tình chiều tối rượu
vang
Quốc kỳ quân phục biẻu dương
Cộng hoà nam Việt vinh quang
thuở nào.
Ngậm ngùi xót máu trào lệ đổ
Bắc Trung Nam đô hộ nhà Hồ
Nam Quan mở cưả đón Tàu
Cao Nguyên bô xít ngả màu
thương đau
Dân thấp cổ mù loà tăm tối
Sặc mùi hôi lính kín khu đen
Ái nam ái nữ thở than
Giống nòi suy kiệt nước non
tiêu điều
Rặt một lũ chó dê chăn dắt
Mẹo anh hùng tha thiết chín
năm
Trường kỳ bán đất âm thầm
Xuất dương con gái Việt Nam
buôn hồng
Xứ sở lạ lấy chồng ngoại quốc
Phận cu ly từng bước giảm
nghèo
Độc thân Trung Quốc xông vào
Tràn qua Nước Việt má đào nỉ
non
Thân vạn dặm Vân Nam Miến Điện
Qua ngả Lào hiện diện Thái
Lan
Côn Minh lạc bước Nam Hàn
Bán chôn nuôi miệng phấn son
nhạt nhoà
Rồng chín khúc mây mờ sương
khói
Miền thượng du đau nhói xiết
bao
Lan man thủy điện sông lô
Miền Nam nước chảy phù sa cạn
giòng ?
Bể chưá nước cửu long sóng tận
Nước mặn vào chiếm lấn người
ơi!
Quê hương chìm đắm biển khơi
Sài Gòn Chợ Lớn đi đời nhà
ma
Kẻ ngoác miệng kêu la chửi bới
Đưá cầm quyền lo túi đầy vơi
Vét vơ cho thật đã đời
Bịt tai thin thít mũ ni điếc
rồi
Gây oán hận dầu sôi lưả bỏng
Hạt châu rơi thầm lặng thương
đau
Việt Nam quận huyện Trung
Hoa
Ngàn năm nguyền ruả biển sâu
ngậm ngùi
Nưả thế kỷ chửi hoài chửi
mãi
Mặt trai lỳ ngu tối mãi sao?
Tiền đồ tổ quốc phân chia
Sơn hà xã tắc uế xù đảng ta
Mạ non dở la đà chế độ
Mòn mỏi chờ cổ độ trăng soi
Nưả đêm rượu ngũ gia bì
Chén anh chén chú nhâm nhi
đoạn trường
Thuyền đời dạt tầm dương Lý
Bạch
Bích la thôn oán trách người
xưa
Thông reo ngô xá đạo đầu
Xàng xê xang xí bạc màu lầm
than
3.6.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét