Người bình thường sinh ra đến tuổi thì lấy vợ lấy chồng. Sau
khi trải qua những cuộc lưạ chọn tìm ra người mà mình thích hoặc do số phận
hoàn cảnh đưa đẩy mà họ kết hôn với nhau, rồi sinh con đẻ cái. Tình yêu vợ
chồng sẽ thay thế dần cho tình yêu con cái, quan hệ vợ chồng chỉ còn lại là chữ
nhân nghĩa ân tình ơn huệ. Lý trí đã thắng thế, họ chỉ còn biết lo toan làm
giàu kiếm thật nhiều tiền để vợ chồng con cái trong gia đình hưởng dụng.
Thế nhưng, những đại gia, những kẻ thừa tiền háo dục hoặc
những loại người phóng đãng thích của lạ sẽ đi ăn đêm tìm bồ nhí hoặc vào nhà
chứa tìm gái, hưởng lạc. Thi văn sĩ và những người yêu văn thơ thì khác, bộ óc
của họ đã được siêu thăng chạy theo đường ban
riêng của cảm xúc giác quan, chạy theo đại lộ cao tốc của trí tuệ. Trí
tuệ không còn dùng để kiếm tiền, o việc làm giàu mà trí tuệ dồn vào sự tìm tòi
tứ thơ, ý nghĩa ,vần điệu, nhạc điệu, xúc cảm của ngôn từ. Trời đã ban cho văn
thi sĩ thiên phú bẩm sinh và khả năng sáng tạo, họ trở thành những ngôn sứ,
thiên sứ để nói chuyện với trời và truyền lại ý trời, lòng trời cho nhân thế. Con
người nhờ đó mà biết sống đẹp mà yêu thương tôn trọng nhau hơn.Thi sĩ chính
danh thường hay một mình, họ biết họ có tài hơn người bình thường, có một tình
yêu và lý trí khác người, hư danh hoặc sự ồn ào cuả thiên hạ sẽ làm họ mất đi
cảm xúc, đi đến kiệt quệ và không còn khả năng sáng tác.
Có những bậc thiên tài
chỉ thích thu mình lại nơi hoang vu ẩn dã loanh quanh cũng chỉ giao du với một
vài người bạn có cùng sở thích tâm hồn như mình. Thậm chí có người còn không muốn
đăng thơ của mình mà chỉ để cho công bố sau khi mình đã chết. Bởi vì họ quá lo
xa , họ sợ mất đi những cảm xúc chân thực của nguồn sáng tạo bẩm sinh mà Thượng
đế đã ban cho. Ở Việt Nam có những nhân tài về văn thơ rất sớm, được vội thổi
lên là những thần đồng, những bông hoa đẹp đó đáng lý chỉ được bảo vệ trong gia
đình âm thầm chờ ngày ra hoa quả ngọt. Nhưng
người đời đã sớm làm cho bông hoa thi
nhân nên chóng thui chột , thối rưã đi thành đồ vô dụng, hư danh vô thực.Tố
Hữu, Xuân Diệu, Chế Lan Viên một thời làm mưa làm gió trên văn đàn Việt Nam
cộng sản, nhưng thực ra chỉ là thứ hư danh vô nghĩa. Thơ cuả họ không có tình
người thiên quá nhiều vào thứ bàn môn tả đạo theo dòng suy tư ma giáo. Của đáng
tội Xuân Diệu và Chế Lan Viên cũng có những bài hay làm trước năm 1945, nhưng
theo tôi chỉ ở mức dưới trung bình còn kém quá xa những người như Tản Đà,
Nguyễn Bính, Hồ Dzech và Hàn Mạc Tử v.v….
Sở dĩ bộ ba Hữu- Xuân- Viên càng già, càng trở nên chai lỳ
cho đến khi mất cảm xúc và lý trí trở nên cuồng loạn theo hướng cổ động tuyên
truyền và cố tình khoe khoang, huyênh hoang cái giả dối cuả tâm hồn rỗng tuếch
là bởi cái chủ nghĩa mà họ theo đuổi đã tàn phá thiêu rụi tâm hồn thi hứng của
họ. Chủ nghiã Mác Lê đã giết dần tình yêu và lý trí trong tâm hồn thi sĩ . Họ
chỉ còn là những cái loa, những cái thùng rỗng hô hào cho nồi cơm cuả Đảng.
Tôi chỉ muốn bày tỏ những tâm tình suy tư cá nhân thầm kín
cuả mình với các bạn bằng những lời văn và những bài thơ tình mà tôi làm ra. Gọi
là cây nhà lá vườn, tôi không dám nghĩ rằng những bài thơ tình cuả tôi viết ra
sẽ làm vừa lòng tất cả mọi người. Có thể
có người cho rắng: Tình thơ của tôi chưa là cái gì cả mà dám lớn tiếng chê bai
những nhà thơ lớn như Tố Hữu, Xuân Diệu và Chế Lan Viên? Chắc cũng có ngươì
muốn hỏi: Lu Hà đã có vợ con nhưng vẫn không yên phận lo toan cho vợ con mà đầu
óc cứ mơ mộng thơ thẩn, thơ phú mãi trên trường tình? Thực ra vợ con Lu Hà cũng
chẳng ai để ý hoặc quan tâm gì lắm cái chuyện hay làm thơ của tôi, coi đó như
là sở thích cá nhân.
Tình yêu và những hoài niệm xa xôi đã trở thành lý trí, thành
cái xe chạy đua trên đường cao tốc cuả sự sáng tạo, ngoài chuyện chung sống
trong gia đình yên ấm hạnh phúc thì mình cũng phải động não viết lách cái gì
cho chính mình và cho người đời chứ? Tự mình phải tự biết mình là ai, và sinh
ra để làm gì? Hoàn cảnh, thời cuộc, quá khứ, kỷ niệm yêu thương đã tạo ra mình
thành ra như vậy và mình phải sống chính đáng những đìều mà mình đã có, trả lại
sự công bằng cho tạo hoá.
Có mấy bài thơ muốn được chia sẻ tâm tình thêm với các bạn yêu thơ
Anh Đã Gặp Em
Đã mấy thu rồi vẫn ngẩn ngơ
Thông reo đuà rỡn khách bơ vơ
Một ngày nắng đẹp ven đường phố
Bóng liễu thướt tha một Tiểu Kiều
Em đ
ứng bên anh nở nụ đào
Bảo rằng đông khách lắm người chờ
Không còn chỗ nữa thì ăn đứng
Lữ khách giật mình coĩ mộng mơ
Em đi tìm chỗ để anh mua
Như nghĩa tao khang đã hẹn hò
Câu truyện dẫn đường người nghệ sỹ
Ô hay tiền định đã giăng tơ
Hai bóng lồng nhau ép phố xưa
Em tôi bé bỏng dáng yêu chiều
Thầm thì bảo nhỏ anh hiền quá
Em chính tên là gọi Ái Vân
Gật đầu tư lự ngắm xa xăm
Giờ đã hết rồi chuyện đóng phim?..
Từ đó duyên em vào nhiệp số
Ai nào còn nhớ chuyện cô Nhung
Cứ tưởng chuyện này có thế thôi
Gặp nhau chẳng toại được thì đi
Giang hồ lãng tử đời vô định
Ai có ngờ đâu nợ chứa đầy ?
Nghĩ
lại v ề sau mới đắng cay
Gặp nhau là chỉ để chia
ly
Bao giờ hết nhiệp thì quay laị
Anh vẫn chờ em đoá mộng đời
2008 Lu Hà
Thân tặng Anh
Bài Thơ
Tuy chẳng lần nào được gặp anh
Nhưng tôi hiểu rất rõ về anh
Một người chồng rất giàu nhân ái
Linh cảm cho tôi những tín lành
Hỡi chàng trai đất mẹ Miền Nam
Anh đã nhận vào cái nhọc nhằn
Và đã xây ra mầm hạnh phúc
Aí Vân người vợ đã thành duyên
Tôi mến phục anh đầy kính trọng
Tình yêu của sứ sở quang vinh
Miền Nam ơi! Đất trời lồng lộng
Hun đúc cho anh một cuộc tình
Tôi hy vọng và rất tin anh
Tôi tin anh như ở điều lành
Bảo vệ Ái Vân niềm hạnh phúc
Đó là điều rất muốn nhờ anh
Anh ơi! Đừng để Vân buồn nhé
Vân có vui lòng tôi mới yên
Cái lụy sinh ra là vậy đó
Nguyện cầu cho được sống bình an
Cái kiếp nhân sinh có ngắn dài
Tan rồi lại hợp bọt bèo trôi
Tình đời thế thái bao nhân hậu
Hãy tạo cho người được gặp may
Tôi chẳng ghen tuông chẳng tỵ vì
Hồng nhan bạc mệnh kiếp con người
Sinh ra trong cõi phù du đó
Sống để làm sao đẹp ý đời
Nếu đã trái duyên đừng cưỡng ép
Tình ngươì đâu phải để mua vui
Kỷ cương pháp luật do nhân thế
Nhân quả coi chừng cũng chẳng sai
14.2. 08 Lu Hà
Cánh Hoa Trong Cõi Thiên Thu
Bầu trời thăm thẳm cõi thiên thu
Gió thổi rung cây điệu vẳng sầu
Tôi nhớ không nguôi muà nắng ấy
Nạm vàng khắc dấu một tình yêu
Người ấy ngày xưa rất dịu hiền
Trắng hồng như ngọc dáng như tiên
Thông minh đôn hậu nhà danh giá
Đã dệt cho tôi một cõi trần
Tôi yêu người ấy biết chừng nào
Hiểu nỗi u buồn dấu vẩn vơ
Toàn kẻ đón đưa người bợ đỡ
Gặp tôi nàng đã hiểu anh hào
Trầm ngâm thư thả cái duyên trời
Rồi nhẹ buông ra tiếng thở dài
Tôi biết đời tôi đi lạc nước
Sinh ra để gặp để chia ly
Tôi đâu dám chối bỏ tình yêu
Cũng muốn một phen hưởng sớm chiều
Thách đố với trời gan cóc tiá
Thiên cơ định mệnh cõi ngàn thu
Từ đó năm đi năm lại qua
Xuân về hình bóng mộng sầu đưa
Thương người con gái ngày xưa ấy
Một vết thương lòng vẫn nhói đau
Ra đi yên phận cái thân tôi
Gieo mầm đau khổ để cho ai
Tôi hiểu nỗi lòng người thiếu nữ
Tình nàng đã bén cái duyên tôi
Tôi sợ trời thu rụng lá vàng
Sợ màu băng giá của muà đông
Sợ tim rĩ máu vì thương nhớ
Một cánh phong lan rụng uá tàn…
24.2.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét