Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

Đồng Thanh Tương Ứng Đồng Khí Tương Cầu



 


Tổ Quốc Tôi



Thơ tặng tri ân thi sĩ Lu Hà



Ôi Tổ quốc Việt Nam hùng vỹ

Đất Lạc Hồng yêu qúy ngàn năm

Sáng soi tựa ánh trăng rằm

Thiên thu vạn đại tiếng tăm lẫy lừng



Tình đất mẹ ta từng mến nhớ

Tiếng thân thương từ thuở lọt lòng

Lũy tre ôm ấp ruộng đồng

Ầu ơ tiếng mẹ ấm nồng địu con



Thắm xanh mãi núi non sông suối

Ngát hương thơm đồng nội tháng ngày

Quê hương nghĩa nặng tình say

Bồi hồi xao xuyến đong đầy nhớ nhung



Ôi Tổ quốc sáng cùng trang sử

Giặc xâm lăng cửa tử nơi này

Quay đầu lui bước chạy ngay

Hào quang oanh liệt tháng ngày khắc ghi



Hồn đất mẹ thần uy rực rỡ

Đượm tình người trăn trở bao đêm

Đất lành chim đậu cửa thềm

Việt Nam Tổ quốc càng thêm rạng ngời.



Trần Hiền Châu





Đúng là văn ôn võ luyện, Trần Hiền Châu giỏi môn “Mai Hoa Quyền“ chưởng lực  thần tôn song thất lục bát đã thấm nhuần vào lục phủ ngũ tạng. Lão phu đọc thơ cô mà cứ tủm tỉm cười hoài. Mỗi thi sĩ đều định hình cho mình một phong cách riêng biệt giống như dòng sông vậy. Dòng nước sông Thu Bồn trong xanh khác nước sông Hồng đỏ ngầu phù sa, sông Tầm Dương mát mẻ nên thơ khác sông Tiền Đường sủi bọt hung dữ. Có người làm thơ toàn màu máu đen xám xịt cổ võ cho đồ tể đâm chém sát hại sinh linh có người làm thơ toàn xanh lơ hay tím hồng.



Dòng thơ Trần Hiền Châu có thể hòa với dòng thơ Lu Hà được rồi đấy,  nhưng chỉ riêng khoản song thất lục bát thôi.



Ngày xưa có một ngã giáo học trường Chu Văn An gì đó, theo Hà lão phu nó vẫn muôn đời vạn kiếp chỉ là kẻ vô học háo danh ngu dốt, chứ theo nghề sư phạm là chọn lầm nghề. Ngu như nó thì dạy học cho một thế hệ học sinh rồi cũng ngu dốt bần tiện tăm tổi đểu cáng mất dạy như nó mà thôi. Tự nhiên nó gây sự với lão phu. Nó bảo thơ Lu Hà tặng cô Mai Hoài Thu cả trăm bài đều thấy hơi văn mạch điệu cả trăm bài đều giống nhau cả, chả bài chó nào đọc được. Nó khoe rằng: nó chỉ tặng Mai Hoài Thu một bài thơ tự do thôi mà các fun thơ nườm nợp vào trang của nó nhấn like cho nó. Còn trang thằng gìa Lu Hà vắng tanh vắng ngắt chả ma nào nó thèm đọc. Nó cứ mày tao chí tớ với Lu Hà, mà Lu Hà có biết nó là thằng cha ky chú kiết quái nào đâu? Nó trách cứ một cô nữ thi sĩ ngày xưa không phải là Mai Hoài Thu mà là cô khác kia. Dạo đó cô này cũng thích đối đáp thơ song thất lục bát với Hà mỗ: Tại sao em cứ thơ phú mãi với thằng gìa Lu Hà ấy, nó xấu trai mặt mũi nhăn nhó chả ai muốn chơi. Anh không thể nào chịu đựng nổi em cứ post thơ anh bên cạnh thằng gìa ấy. Nó còn gửi Email vô cớ chửi lão phu: Lu Hà mày là thằng óc chó làm thơ. Cô ta còn khờ khạo khuyên nó nên mở rộng lòng và khen Hà mỗ là đấng trương phu quân tử không thèm nói gì. Cái đó nó thuộc bản chất rồi, trời sinh ra con quạ  đen chỉ thích rỉa xác người và con bồ câu trắng chỉ túc tắc mổ từng hạt thóc. Quạ thì làm sao mà thành bồ câu kia chứ hở giời?



Thằng này nó làm như vậy tự nó đã làm mất đi vẻ đẹp thanh tao của nàng thơ, nó biến thơ thành một thứ quyền lợi vất chất xôi thịt béo bở để tranh giành xâu xé cắn xé hạ nhục người khác khi họ làm thơ tình yêu tặng nhau. Thơ như tiêu chuẩn đãi ngộ ưu tiên cho cán bộ cao cấp mua hàng ởTông Đản thứ đến là gia đình có công với cách mạng.



Thằng này bây giờ biến dạng khỏi facebook, mấy lần lão phu gõ thử Thuần Nguyên Tân hay Nguyễn Thuần Tân gì đó tìm mãi mà chẳng thấy tăm hơi, hay nó xấu hổ nhục nhã qúa mà đổi nick khác avatar khác? Dù sao thì tâm hồn nó đã công khai ghẻ lở cóc nhái bọ hung nó ỉa vào rồi còn liêm sỉ nhân phẩm đâu nữa mà thơ với chẳng phú?



Trần Hiền Châu có thể gọi là dòng thơ Trần Hiền Châu được đấy, cô có phong cách riêng về thể song thất lục bát hay lục bát. Còn ông Hữu Loan với bài thơ tự do mà các anh bộ đội vệ quốc đoàn gồm những nông dân tá điền thất học bảo là hay: “Đồi Tím Hoa Sim“. Theo Hà Mỗ không hề có dòng thơ Hữu Loan, ông ấy không phải là nhà thơ, cả đời chỉ có hơn chục bài có khi chưa đến một chục. Bài Đồi Tím Hoa Sim như đánh sổ số. Chính Hữu Loan không nghĩ là nó hay vì anh chàng buồn qúa khóc nghêu nhao mà thành những câu có vần na ná như thơ và Nguyễn Bính, Trần Độ khen hay thì thiên hạ cũng phải khen hay rồi. Bài đồi tím hoa sim là do tâm hồn đau thương cực điểm mỗi ngày khóc một giọt gom lại thành thơ mà thôi. Hữu Loan chỉ có một cô vợ chết yểu và không thề có chục cô chết yểu đề có 10 bài đồi tím hoa sim ra đời.



À còn cô thi sĩ kia cũng giỏi ứng đối về thơ song thất lục bát. Hà lão phu thích lắm thương qúy như vàng. Thiên hạ chúng nó mới lồng lộn sôi tiết lên đàn ông đàn bà gìa có trẻ có cả, nhảy vào làm quen với cô ta huynh muội, tỉ muội thày trò chú cháu v. v..., rồi chúng nó bóng gió mỉa mai cạnh khoé Lu Hà trong trang của cô ta, tuy rằng chỉ là vờ vĩnh lịch sự một điều thưa ông hai điều thưa ông! Nhưng toàn hỏi láo tranh luận cả với lão phu. Lão phu hiểu được tâm địa lưu manh đểu cáng có ý đồ chống lão phu nên lão phu mắng thẳng cẳng. Thế là chúng nó dùng kế ly dán cô thi sĩ kia muợn gió bẻ măng bảo rằng Lu Hà là kẻ kiêu ngạo mất lịch sự, không ai có thể nói chuyện tranh luận bàn bạc phê bình và tự phê bình để cùng nhau tiến bộ được.



Và cô ta trúng bẫy thật và Lu Hà cũng mất tiêu luôn cảm hứng thi hứng với cô ta. Đàn ông mà, thi sĩ mà, đa tình mà. Cái đó phải hiểu mới giao du được với lão phu, không thì ba bảy hai mươi mốt ngày chạy ráo mất tiêu luôn.



Trần Hiền Châu cũng lấy đó làm kinh nghiệm cho bản thân. Gỉa dụ nếu có ai đó có mon men trường kỳ mai phục dần dần thân thiện qúy hoá như máu mủ ruột thịt, tình ái, ân ái, bạn thơ tri kỷ tri bỉ tri âm kiểu nào cũng đuợc tùy tình cảm Lu Hà không quan tâm. Nhưng truớc sau  cấm  không đuợc dây dưa với Lu Hà làm thơ thế này Lu Hà làm thơ thế nọ nhé. Khen không khen chỉ công kích thóa mạ lão phu bảo rằng muốn giúp đỡ lão phu cho thơ thật hoàn thiện lắm người like. Lu Hà khinh bỉ không thèm nói chuyện thì bảo: Tính cách Lu Hà kiêu căng ngạo mạn chẳng coi ai ra gì hay lên mặt dạy đời trong khi Hà lão phu chẳng biết họ là ai, toàn những nhân vật dấu mặt trong bóng tối với cô thi sĩ nọ. Tất nhiên những ý kiến trung thực thiện chí như cô Châu anh Thanh Phong phát hiện ra thơ song thất lục bát của lão phu phá luật thì chỉ cho lão phu biết để sửa ngay thì tuyệt vời rồi. Hay cô thi sĩ Lê Hoàng Trúc cũng phát hiện ra thơ lục bát của lão phu làm cách đây 6 hay 7 năm có bài chưa vần cưỡng vận chỉ cho lão phu biết lão phu sửa liền cám ơn không kịp. Lão phu không phải là người cố cấp bảo thủ đâu.

 Hà lão phu đánh gía trí thông minh khả năng phán đoán suy sét suy luận của Trần Hiền Châu rất cao và chẳng ngô nghê khờ dại gì mà nghe ai xúi bẩy xuyên tạc về lão phu. Lu Hà không muốn mất Trần Hiền Châu một tâm hồn thơ đầy triển vọng. Trần Hiền Châu cũng nhân cơ hội này để học tập trau dồi thêm các thể khác không chỉ là song thất lục bát, hãy nhìn chị Mai Hoài Thu đã quen Lu Hà gần 10 năm nay rồi đó. Mai Hoài Thu rất hiểu tính cách và tấm lòng tình thuơng thi sĩ có tài năng vô biên dù nam hay nữ cũng như sự ngang tang ngông nghênh đáng yêu của Hà Mỗ nên chẳng ai là văn sĩ cộng sản cò mồi tâm địa nhỏ nhen đủ tài ly dán tình bạn thi nhân cao cả giữa Mai Hoài Thu và Lu Hà. Anh Hàn Thiên Lương cũng là nam giới đó và Hà mỗ cũng đọc thơ anh cảm tác cảm xúc rất nhiều. Anh ấy hay ở bên quán thơ của chị Huệ Thu, lâu lắm Lu Hà ít thăm trang đó mà chỉ tham gia diễn đàn bên facebook thôi. Mấy lời thành thực tâm sự từ cõi lòng. Có nói ra thì mới biết, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Chỉ có Lu Hà là người hay giãi bày kể lể với ai mà Hà mỗ hy vọng là tri kỷ tri âm như Bá Nha và Chung Tử Kỳ.



-Trần Hiền Châu: HC hiểu thi sĩ mà hi..hi.. thi sĩ là một người có tâm hồn trong sáng nên thơ thi sĩ mới hay mới có hồn vậy chứ hi..hi.
HC cũng có học qua Phật pháp nên HC cũng hiểu phần nào về thi sĩ thông qua thơ và cách nói chuyện của thi sĩ hi..hi.

Vậy để tri ân cô gái nhỏ coi như hồng nhan tri kỷ của lão phu. Tuy rằng tuổi tác chênh lệch như tâm hồn trí tưởng thì mênh mông vô bờ, mừng cô đã thấu hiểu hết lời lão phu nói. Lão phu có thơ đây để đồng thanh tương ứng đồng khí tuơng cầu. Sống một đời người như thế mới vui mới có ý nghĩa phải không cô Châu?





Nhuốm Màu Băng Tang

thơ tri ân nữ sĩ Trần Hiền Châu: Tổ Quốc Tôi



Nghe nức nở cung đàn Sở Quốc

Trần Hiền Châu thổn thức canh thâu

Lu Hà nhỏ giọt u sầu

Trương Lương ai oán mái đầu xanh xao



Bao sĩ tử anh hào ngày trước

Hồn linh thiêng dạo bước quân hành

Cuốc kệu rặng liễu kinh thành

Có nghe gió khóc tranh giành biển đông



Mồ vô chủ cánh đồng cỏ úa

Nước non ơi Một thuở tiên rồng

Mà sao lau lách mênh mông

Lá rơi lạnh lẽo dòng sông tủi hờn



Thế chiến quốc đòi cơn trỗi dậy

Bạch Đằng Giang chỉ thấy sương sa

Giong buồm nửa đọan sơn hà

Đông đô đại phố lầu ngà Tàu ô



Buồn lãnh thổ sông hồ hải đảo

Vong quốc nô láo nháo gọi nhau

Họ hàng ỷ thế làm gìau

Xóm làng xơ xác nhuốm màu băng tang



Thế là hết bẽ bàng dân tộc

Giống Lạc Hồng còi cọc lớn lên

Nợ nần chồng chất triền miện

Dân đen phờ phạc tài nguyên cạn dần !



Đàn con trẻ thân tàn ma dại

Nơi gậm cầu cóc nhái bắt ăn

Mẹ cha bạc bẽo khó khăn

Trèo đèo lội suối rình săn bới đào



Thèm khúc sắn củ đao chẳng có

Miền sơn khê đau khổ dư thừa

Bản làng hiu hắt phên thưa

Đói nghèo bệnh tất chẳng chừa tha ai



10.6.2015 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét