Tình Yêu Và Linh Cảm
Tôi đã làm hàng loạt thơ tình, mô tả lại
những mối tình của tôi trên bước đường hành hương, đầy khổ aỉ trầm luân trên
cõi đời này. Họ là những người con gái có những cá tính và cách biểu lộ tình
cảm khác nhau. Nhưng phần lớn họ đều yêu tôi và thích tôi bằng cảm giác, một
thứ ngôn ngữ không lời cuả trái tim chứ không phải nghe tôi nói những lời hay ý
đẹp. Người con gái nào xinh đẹp và càng nhạy cảm thông minh bao nhiêu thì lại
càng làm cho tôi nhớ nhung sầu khổ bấy nhiêu.
Đã có một cô nhận xét về tôi và nói
thẳng ra: Anh là một người sống tình cảm
và rất ướt át. Chính vì cái ướt át của anh mà làm em sợ, rồi có ngày anh sẽ xa
em mãi mãi….Tôi biết đó là một ưu điểm và cũng là nhược điểm tệ hại nhất của
tôi. Hoàn là một cô gái xinh đẹp dong dỏng cao, và rất thông minh. Nếu lấy Hoàn làm vợ anh cũng
an tâm là không uổng phí một đời. Nhưng cuộc đời này ai học được chữ ngờ, đời
anh lại gặp những cô nương khác cũng học vấn cao và hiểu quá sâu sắc tính cách
của anh, hiểu cái vẻ nông dân nhà quê bên ngoài chân chất của anh, nhưng bên trong lại là cái
kim cực nhọn, cũng đa mưu túc trí vô cùng.
Nếu em có tình cờ mà đọc những dòng tâm
sự này thì vạn lần hãy tha lỗi cho anh. Vì tình yêu của em mà anh kiên quyết
dời bỏ Việt Nam, dời bỏ những cô nương khác để làm lại cuộc đời mình ở xứ
người. Tôi đã đọc thơ tình cuả các nhà thơ Việt Nam nổi tiếng. Theo tôi thơ
tình đạt đến cảnh giới của cảm giác siêu thăng, mô tả tình yêu chân thành bằng
thứ ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, sâu sắc nhất vẫn là Thâm Tâm bài Hai sắc hoa ti
gôn. Đồi tím hoa sim của Hữu Loan và những bài thơ tình viết toàn bằng cảm giác
cuả Nguyễn Bính, Hồ Dzech, Tản Đà và Hàn Mạc Tử….Xuân Diệu ngược làm thơ tình
không phải vì cảm giác, chỉ được cái to mồm gào lên xin đòi tình yêu và cách
gieo vần đặt câu theo kiểu riêng của ông ta quanh đi quẩn lại cũng chỉ là 8 chữ
và 7 chữ theo lối thơ mới gân hết tỷ cũng được gần 200 bài thì lại đốt đi.
“Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ”
Theo tôi Xuân Diệu hay triết lý về tình
yêu, nhiều người khen hay, nhưng với tôi lại sai bét nhè và cho rằng Xuân Diệu
chẳng hiểu quái gì về tình yêu nam nữ lứa đôi. Tôi không có thời gian để viết
bình luận phân tích những bài thơ, những câu thơ tình vu vơ nhạt phèo vô nghĩa
của ông. Tiện đây chỉ đơn cử: Người ta khổ vì thương không phải cách, câu này
nghe tạm được ví dụ như tôi hôn cô N trong thời gian học nghề ở Đức và cô ấy hiểu
lầm tôi, và vì sĩ diện vội te tái đi trình báo ban chỉ huy đội mà làm tôi phải
sống khổ sống sở. Cái hôn nửa vời này cũng có lý do chính đáng nhưng lại diễn
ra thời điểm không thích hợp cũng chả thể trách tôi được do hoàn cảnh tạo hóa
an bài. Còn câu hai cũng sai, yêu người nào cho đúng? Tôi yêu cô N là chọn đúng
người nhưng chỉ có 3 tháng thôi thì cả thời gian sau ngót gần 3 năm tôi ngao
ngán muốn tránh xa ra, càng xa càng tốt, tự lập lời thề suốt đời sẽ không yêu
nữa dù cô tìm tìm mọi cách ve vãn tôi. Câu thứ 3 cũng sai, có kho vàng nhưng
tặng chẳng tùy nơi. Ví dụ như tiết trinh cái đàn bà của người đàn bà khi hiến
dâng cho một người con trai, khi trái tim mềm yếu biết sao được là đúng người được?
Có khi trao tặng đúng người nhưng tình yêu vẫn mất như thường, như Thúy Kiều
trao tặng tình yêu cho Thúc Sinh là người rất thích hợp với tính cách cô ta về
văn chương thơ phú, tình cảm ướt át, đa tình si tinh. Còn Kim Trọng cũng đáng
yêu với mối tình đầu nhưng Kim Trọng là hình ảnh lý tưởng cho mối tình thơ mộng
tuối thiếu niên, chẳng có chung đụng xác thịt, hôn hít thơ phú gì nhiều như
Thúc sinh là con người rất thực tế với Thúy
như tình yêu của tôi với cô Hoàn nhà ở phố Huế.
Tôi là một ngươi từng trải trường đời và
trường tình khi đọc truyện Kiều của cụ Nguyễn Du xét về mặt tâm lý học, tôi
nghĩ cô Kiều ấy yêu anh chàng Thúc Sinh nhất, còn Kim Trọng là mối tình đầu hồi
hộp khi trái tim người con gái phút giây rung động đầu tiên, Từ Hải là người mà
Kiều phải chịu ơn. Cũng như đời cụ Nguyễn du trái tim tình yêu của cụ dành cho
cô Hồ Xuân Hương nhưng cụ đã có mấy bà vợ rồi và cụ không thể đưa nàng Hồ Xuân
Hương về làm cô út, dì út trong nhà.
Câu cuối của Xuân Diệu càng sai bét nhè, tình
yêu là tự nguyện tự giác cảm thông gắn bó thiết tha giữa hai trái tim nam nữ,
anh yêu em và em
cũng rất yêu anh. Đã gọi là tình yêu thì
ai cầu xin ai, ai bố thí ban phát tình yêu cho ai? Tất nhiên cũng có tình yêu
đơn phương, thứ tình yêu này rất đáng thương hại, nhưng chả có giá trị gì so
với tình yêu chân chính đích thực từ hai phía. Ngay cả ông Hàn Mạc Tử cũng có
tình yêu đơn phương, cả tôi cũng có tình yêu đơn phương khi làm thơ tình tặng
vài ba cô gái trên facebook, nhưng các cô ấy lại phàn nàn về tôi thế này thế
nọ, hiểu sai về tôi. Tất nhiên 100 cô tôi yêu bằng thơ trên facebbok, thì cũng
có ba bốn không cảm động tri ân còn phàn nàn về tôi phải viết thế này th ế nọ cho vừa lòng nhiều người đọc thì chả nhằm nhò gì như muối bỏ biển, chẳng làm mặn
chát đi, làm hỏng đi cái biển cả tình yêu thơ phú lai láng vô bờ của tôi.
Trước khi sang Đức lần thứ hai có hai
người con gái Việt Nam yêu tôi điên cuồng nồng nàn, đắm đuối. Nhưng hỏi lòng
hỏi trái tim tôi yêu ai? Tôi yêu Hoàn hơn, nhưng không thể sống ở Việt Nam với
cô kia mà Hoàn vẫn nghiễm nhiên ở thành phố Hà Nội. Tôi sống cũng bằng chết
thôi thì tôi dời bỏ Việt Nam và dời bỏ cả hai cô. Tôi chọn nước Đức là nơi an
cư lạc nghiệp và có tình yêu với một cô gái Đức cũng là mối tình đầu của tôi. Ở
Đức là thích hợp với tính cách của tôi.
Cảm giác nghe (thính giác),cảm giác nhìn (thị giác), cảm giác sờ (xúc giác), cảm giác ngửi (khứu giác), cảm giác vị (vị giác).
Đặc biệt là thần giao cách cảm (giác
quan thứ 6)
Cảm giác đây tôi muốn nói không chỉ
tường tận ta có được qua 5 giác quan mà còn có giác quan thứ 6. Người ta chỉ có
thể nhận biết được bằng linh cảm. Người có trí tuệ hoàn hảo, đa tình đa cảm thì
sự linh cảm càng cao. Sự linh cảm này chính các bậc đaị sư chân tu mới đạt được
cảnh giới cao ta gọi là giác ngộ. Nhưng các vị đó chối bỏ tình yêu nam nữ xác
thịt vì ái tình là nguyên nhân cuả khổ đau luân hồi .Các vị dó muốn nhập niết
bàn đẻ chấm dứt sinh tử luân hồi và khổ đau.
Chúng ta là kẻ phàm phu còn tham sinh
tham ái. Tất nhiên chúng ta phải chấp nhân luân hồi và khổ đau. Muốn làm thơ
tình, một tình yêu thật sự thì chỉ còn cách học tập gạn bỏ tạp niệm, cố làm sao
cho lòng ta thành thật với người mình yêu, và sẵn sàng chấp nhận cả khi người
ta không yêu mình, không có cảm giác với mình. Một người không hề có tình yêu
nam nữ cao thượng vị tha, mà chỉ có tình yêu giai cấp chung chung mù quáng,
hoặc tình yêu cưỡng bách chiếm đoạt mà cũng làm thơ tình thì thật ra chỉ là trò
treo đầu dê bán thịt chó cho đời buôn bán hư danh bằng thơ vì thứ tình yêu cóc
nhái không có cảm giác cảm xúc của trái tim.
Tất nhiên cũng khối kẻ mê say vì họ cũng
không hề có cảm giác lương tâm gì khi chủ nghĩa vô thần hưởng dụng ngự trị tâm
hồn, tâm trí họ. Hôm nay lời thành ý thức chỉ muốn nôm na tâm sự với các bạn về
thơ tình, tôi có đưa ra khái niệm cảm giác rất quan trọng cho người làm thơ.
Cảm giác theo tôi coi như một đẳng cấp cuả tâm linh, ta có được do di truyền
nòi giống hoặc do nhiều kiếp tu mới có được. Người trần mắt thịt coi trọng hình
thức, sắc dục cho nên vì ham thích sở thích cá nhân hoặc chạy theo trào lưu xã
hội, mê muội mà đắm chìm trong nhục dục, vật chất mà làm mất đi tình yêu siêu
thăng chân chính tài hoa. Ở miền bắc Việt Nam hồi tôi còn nhỏ thường thấy người
ta hát: Một yêu anh có bô dô, hai yêu anh có sen kô mạ vàng, ba yêu không có bà
bô, bốn yêu Văn Điển ông bô mới về…. Thì ra sinh ra trong một xã hôi vô thần,
nghèo nàn ngu muội người ta đề cao giá trị vật chất như vậy, anh đã giàu có
tiền cuả nhưng anh phải là không cha không mẹ thì em mới yêu để đôi ta cùng
hưởng thụ…
Thôi tâm sự với các bạn đã nhiều, xin
được kết thúc bằng mấy bài thơ tình cuả tôi. Gọi là cây nhà lá vườn để các bạn
thưởng lãm
Vọng HoàiTưởng
thơ nhớ B L
Em tiễn anh đi một buổi chiều
Nắng vàng tê dại bóng liêu xiêu
Anh đi xa lắm em buồn nhớ
Hiu hắt u hoài vẳng tiếng tiêu…
Mới đó mà nay bạc mái đầu
Giận hờn chi nữa cỏ phai màu
Bụi hồng gió cuốn trời mây lặng
Biền biệt non đèo chẳng có nhau
Ta đã phụ nhau nửa cuộc đời
Thôi đành duyên nợ kiếp xa xôi
Không gian ngăn cách tình trăng lứa
Lá rụng thu về cánh phượng rơi!
Em vẫn nhớ thương vẫn khóc thầm
Giáo đường ngọn nến khúc dương cầm
Canh tàn xào xạc hương theo gió
Réo rắt cung đàn vọng phúc âm !
cảm xúc riêng khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Xa
Người
22.5.2013 Lu Hà
Bướm Lạc Hồn Xa
Vẫn nhớ vẫn thương vẫn ngọt ngào
Tình hoa ở lại giưã chiêm bao
Qua bao năm tháng hoài hương sắc
Hỏi lại thời xuân nhỡ má đào đào
Cứ tưởng lâu rồi hoa thắm phai
Tình xưa chưa tỏ buổi hàn vi
Trái muà phấn rụng theo làn gi ó
Lá héo cành khô quả bói rồi
Duyên phận lỡ làng ai có hay
Gọi từ muôn kiếp thuở xa xôi
Ngây thơ ra nỗi nên nông cạn
Thoang thoảng hồn đau lạc nẻo đời
Tôi vẫn yêu em vẫn ngậm ngùi
Nén từng giọt lệ dấu trần ai
Bâng khuâng tư lự tôi thầm hỏi
Có phải vì tôi chót lỡ lời…
Đâu dám đem lòng oán trách em
Hững hờ chỉ thắm rối cành xuân
Giận ai không chiụ xoay làn gió
Bướm lạc hồn xa mộng ảo huyền…
Không lẽ lòng tôi khó hiểu sao?
Tình yêu đắm đuối thuở trăng mơ
Nên em chẳng kịp bay theo với
Trên thượng tầng cao mối tủi sầu…
17.4.2009 Lu Hà
Tha Lỗi Cho Anh
tặng em gái cuả quê hương
Mỗi lần anh đến chơi
Mẹ lại gọi em về
Nhưng em còn bé lắm
Bao muà hoa phượng rơi
Khi anh đã lên mười
Thì em mới lên hai
Mà chưa từng được bế
Em gái nhỏ đi chơi
Cha em và cha anh
Là những người chiến binh
Chia bùi cùng sẻ ngọt
Những năm dài chiến chinh
Các cụ đã hẹn nhau
Em sẽ là con dâu
Và anh là con rể
Cho hai nhà thông gia
Trước giờ phút chia ly
Nước mắt cứ chảy hoài
Nắm tay người đồng đội
Hy vọng vào tương lai...
Khi anh đã đi xa
Nhớ em anh gửi quà
Nhưng tình anh lơ lửng
Như con bướm cành hoa
Em đem lòng yêu anh
Một tình yêu tâm linh
Thiết tha em thổ lộ
Trang giấy hồng xinh xinh
Anh khấp khởi mừng thầm
Mấy năm chờ vấn vương
Rồi khi anh trở lại
Tấm lòng thành thương thương
Biết em sầu tương tư
Nhưng anh biết làm sao
Anh chưa hề hưá hẹn
Cánh chim trời bao la…
Không muốn làm em gái
Chỉ muốn làm vợ anh
Biết làm sao cho được
Cho tâm tình điêu linh
Bữa ăn thành mất ngon
Hội ngộ thành thê lương
Khi lòng anh trống rỗng
Bóng hình tan khói hương
Nghẹn ngào khi nhớ lại
Mỗi lần anh đến chơi
Tuổi thiếu niên xao xuyến
Em gái thời xa xôi...
Biết rằng em khổ đau
Tuổi thơ ấu xa xưa
Khi em còn bé lắm
Anh thầm nhớ trộm yêu
Khi em đã lớn lên
Và anh thành chinh nhân
Tâm tình anh thay đổi
Còn đâu là thiếu niên...
Hãy tha lỗi cho anh
Con chim hận trời xanh
Người cha nơi chín suối
Thương kiếp đời phù du...
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét