-Paul
Nguyễn Hoàng Đức: Cuộc sống có thể buồn tẻ,nhưng nghệ thuật thì không
Các bạn yêu văn thơ và nghệ thuật thân mến
Các bạn yêu văn thơ và nghệ thuật thân mến
Bài KỊCH
TÍNH TRÊN ĐỈNH ĐẦU SÁNG TẠO của tôi đã có những ý kiến rất mạnh mẽ thẳng thắn, ở
đó bày tỏ, như thể khi tâm hồn nhạt nhẽo cũng là cái “chết” của nó. Vì thế tôi
đưa lên thành
một khúc mới để tranh luận, nhưng trước hết là để tôn vinh các bạn.
Vì các bạn xứng đáng bước lên sàn, mà không cần phải ở dưới sàn. Cám ơn các bạn
và mời các bạn, lẫn tất cả mọi người.
Thuy Cat
Cao Đang xem mê mẫn bổng dưng thấy chữ còn nữa tiếc tiếc! cuộc sống cần phải có
kịch tính phải không anh? Chứ cứ đều đều nhàm chán, vô vị
Nguyễn
Trí Không kích tịnh thì chán lắm. Tẻ nhạt thì chết cho rồi.
Phan
Trang Hy Bất cứ sự vật nào cũng đều có "kịch tính". Đó chính là mâu
thuẫn của sự vật, nhờ nó mà sự vật phát triển. Mà có sự phát triển nào không trải
qua sự sáng tạo?
Paul Nguyễn
Hoàng Đức:
Cuộc sống
có thể buồn tẻ, vì 99% buồn tẻ đồng nghĩa với hạnh phúc, như câu nói của người
Anh "No news is a good news" - Không có tin gì là một tin tốt lành.
Nhưng trong nghệ thuật thì không được phép, vì người ta thích xem cả phim ma, đẻ
không dám ra vườn đi tiểu... Tóm lại nghệ thuật là cô đọng cuộc sống, nó không
thể được quyền nhạt nhẽo, vì thế mà ở châu Âu mỗi tuần họ phải đi xem bóng đá để
thấy sự cạnh tranh khác thường... Còn trong cuộc sống, nước không sôi thì bánh
không chín. Mấy ông mậu dịch gãi nách làm thơ, trường ca không cốt chuyện nên
chẳng có gì chín cả, đành chăm giật giải thưởng để cuộc đời lên hương...
-Lu Hà: Văn
chương phải có kịch tính nghệ thuật thắt nút cởi nút hay buộc nút vĩnh viễn bắt
người đọc phải suy nghĩ, thơ cũng vậy nghệ thuật mâu thuẫn kịch tính phải cao,
người đọc càng trầm tư hay mang một nỗi buồn u uẩn hoặc man mát mới gọi
là hay. Làm văn thì dễ nhưng thơ cực khó, ngoài vần điệu niêm luật nhạc tính
còn phải có những ý tưởng, mộng tưởng mới lạ, tránh dùng từ ngữ đao to búa lớn
càng giản dị bao nhiêu nhưng ý nghĩa thâm sâu càng tốt bấy nhiêu. cái từ ngữ mà
hàng ngày ta dùng đã quen nhưng nó lạc vào câu thơ này mà làm hồn ta vơ vẫn ngẩn
ngơ thì mới gọi là hay. Từ ngữ mới lạ giàu hình ảnh tính ấn dụ cũng rất quan trọng.
"Nước không sôi thì bánh không chín. Mấy ông mậu dịch
gãi nách làm thơ, trường ca không cốt chuyện nên chẳng có gì chín cả, đành chăm
giật giải thưởng để cuộc đời lên hương"
Một câu nói qúa hay thâm thúy sâu sắc vô cùng. Nếu ngồi nhẩn
nha mà phân tích e rằng không đủ giấy mực. Làm thơ hay viết văn gọi là văn chương.
Làm thơ cũng là một dạng cô đọng tinh chế của văn vì ngắn nên nó phải vần. Còn
văn có thể kéo dài hàng nghìn trang gọi là văn xuôi. Văn vần như Truyện Kiểu là
kiểu thơ dài tất nhiên chỉ khoảng 100 trang giấy thôi. Loài người không ai làm
thơ hay văn vần một nghìn trang cả.
Nuớc không sôi thì bánh không chín. Bánh không chín cứ ăn
khen ngon rồi tâng bốc nhau là đồ dối trá lưu manh gỉa tạo. Nước sôi như bài
thơ đọc lên chát chúa tủi hờn ngậm ngùi xót xa khổ đau buồn thảm nhục nhã ê chề
tức giận hằn học mắt long lên sòng sọc sùi bọt mép ra như con chó dại. Tức là
bài thơ nghệ thuật tu từ đã gây nên một chấn động thần kinh người đọc. Bài thơ
đó là bài thơ hay
Làm một bài thơ cứ như là vừa đái vừa run trăm thứ lo nào
là đạo đức lễ giáo, có xúc phạm đến u tín ông A bà B không? Mặc dù thơ chả đả động
gì đến họ, hơi một tý là sợ phạm húy nói xấu chế độ bôi bác xã hi. Muốn yêu phải
bảo là ghét, muốn ghét thì nói rằng yêu. thơ tình yêu chả có tình yêu vì không
có cốt truyện nhân vật. Cứ gào lên anh yêu em, em yêu em nhàm chán không dám nói
tên người mình yêu và chả có bóng dáng người yêu nào cả tâm hồn rỗng tuyếch thì
yêu gốc đa yêu củ chuối, lũy tre làng, cứ
nhai nhải trăm người đều làm thơ yêu cái vật vô tri vô giác ấy.
Vì không có tình yêu cụ thể con người mình yêu ẩn hiện
trong trái tim mình vì nhu cầu làm thơ tuyên truyền ngu dân mị dân nên làm thơ
tình yêu củ chuối yêu lá đa. Tớ gọi thơ bồi bút hay bồi thơ và còn kéo thêm là
đám ca bồi, ngâm bồi tranh nhau phổ nhạc ngâm nga những bài thơ vô nghĩa tối
tăm đó, bịt mũi khen hay qúa là hay.
Lãnh đạo thì đa nghi như Tào Tháo vua chúa ngày xưa sợ bọn
văn thi sĩ nó dùng nghệ thuật thơ văn bóng gió, mỉa mai, xỏ xiên mình. Nên mới
bày ra ban tuyên huấn, công an văn hóa, kiểm duyệt gắt gao.
Nên đòi hỏi thơ phải nôm na mách qué chung chung dễ hiểu,
cấm dùng hình ảnh hình tượng ẩn dụ cao siêu, ý tứ xa xôi, cấm dùng điển tích mà
phài hụỵch toẹt ra ca ngợi chị lao công, anh bộ đội, bác thợ cày, ông lãnh tụ ,
nhất là các đồng chí trong bộ chính trị phải ưu tiên số 1 làm thơ nói lên công
trạng thành tích cống hiến cho cách mạng
Một vở kịch một bộ phim thì phải có ngưòi viết kịch bản.
Viết kịch bản là trang trải chữ nghĩa trên trang giấy hay in thành sách là văn
chương. Kịch hay phim phải có kịch tính một bộ phim tả cảnh ông Hồ Chí Minh dự
đại hội cộng sản thì không cần kịch tính. Nhưng kịch bản thuyết minh bộ phim thời
sự này vẫn phải có. Nếu không thành phim thời sự câm, chì thấy cảnh ông ôm hôn
các cháu nhi đồng Nga nâng cốc gật gù rồi về thì phim này không cần kịch tính.
Tóm lại mọi hình nghệ thuật văn chuơng kịch bản phim, kịch
nói, tuồng chèo vân vân và vân vân… yếu tố kịch tính mâu thuẫn điểm sôi điểm
nóng gay cấn dứt khoát phải có . Nếu không là thứ đồ bỏ đi như đất cát gạch
ngói mà thôi.
Những ông như Nguyễn Khải, Tố Hữu, Nguyễn Đình Thi, Xuân
Diệu, Trịnh Công Sơn, Huy Cận, Hoàng Trung Thông vân vân… tất cả văn nghệ sĩ xã
hội chủ nghĩa là thứ đồ bỏ đi hết, chả có gía trị quái gì cho nền văn chuơng
văn hiến 4 ngàn năm của dân tộc ta. Lịch sử cát bụi sẽ chôn vùi các ông ấy vĩnh
viễn, họ không có chỗ đứng ghế ngồi trong hàng văn sĩ thực sự từ Trần Hưng Đạo,
Nguyễn Bỉnh Khiêm, Nguyễn Du, Hồ Xuân Hương, Tản Đà, Nguyễn Bính, Vũ Hoàng
Chuơng, Hàn Mạc Tử v. v....
4.3.2016
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét