- Paul Nguyễn Hoàng Đức: Vừa chặn một người.
Các bạn thân mến
Nếu chúng ta đi chợ, thấy hàng nào không vừa ý thì chúng
ta lướt qua. chứ chúng ta không thể lăn xả vào hàng đó chê hàng của người ta.
Làm vậy là phiền nhiễu và thiếu nhân đạo.
Vừa rồi có một facebooker TPN nhả vào trang tôi tuyên bố
không thích thơ tôi vì lý do không dễ thuộc. Tuyên bố một lần thì được, nhưng
còn cứ lăn xả vào ăn vạ làm mất vui cả những bạn bè của
tôi. Tôi chặn anh ta lại
vì kiểm tra trang của anh ta là "không có gì". Người Việt nói
"thế gian chuộng của chuộng công, nào ai có chuộng người không có
gì". Tôi chặn anh ta, để bữa cỗ văn hóa của chúng ta không bị phá nát. Và
từ giờ với vai trò là trang chủ của mình tôi sẽ mời ra khỏi nhà những ai mang ý
định kiểu dư luạn viên đòi đố kỵ hay phá đám bữa tiệc văn hóa của bạn bè tôi lẫn
tôi. Xin cám ơn!
-Lu Hà: Cứ thẳng thừng như thế là phải bác Paul ơi! Tớ rất
trân trọng tinh thần mã thượng khảng khái trượng phu của bác.Trang nhà của tớ cũng
vậy, cứ comment nhắng nhít tớ xoá toẹt đi là xong. Nhiều khi tớ lại mừng lấy đó
là cơ hội bằng vàng ngàn năm có một để tớ thỏa chí bình sinh làm thơ trào phúng
mắng thẳng vào mặt tụi cá tra dư luận viên mất dạy vô học đó. Nên tớ có cả một
kho tàng rừng thơ trào phúng diễu đời nhạo báng thói hư tật xấu của dân gian.
Trong cái rủi cũng có cái may trong cái họa có cái phúc đó bác Paul ơi!
Tớ ngán người Việt Nam mình lắm đa số là tiểu nhân hèn mọn
ích kỷ đầu óc tiểu nhân lễ giáo gia giáo rỏm đạo đức gỉa vờ. Kẻ sỹ có tâm hồn
thi nhân đích thực thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tụi ca sĩ ngâm sĩ tẩy chay
thơ tớ vì lý do chính trị, tư duy, ý thức hệ, không xôi thịt béo bở gì? Gỉa dụ:
Ai đó ngâm thơ tớ dù ngâm í a không hay ngâm thực lòng tớ sẽ làm thơ tri ân đáp
lại liền một vài bài ngay chính ngâm sĩ đó. Còn cứ ngâm rã bọt mép ra, gân cổ
cò để đánh bóng thổi ống đu đủ cho ai đó là thân quen bạn bè họ hàng gì gì đó cấp
trên… Chắc gì tụi nó có đủ tâm hồn trí tuệ, cảm xúc, cảm động, cảm kích lại người suốt ngày ra rả ngâm thơ mình
mà đáp lại tấm chân tình bằng một hay vài bài thơ tri ân? Cảnh đời oan trái thế
đó cũng là do bị giáo dục nhồi sọ tuyên truyền quá lâu về cái văn thơ cách mạng
hiện thực xã hội chủ nghĩa. Cảm hứng thơ văn nông choẹt, trí tuệ không vượt qua
lũy tre làng, cứ lải nhải mãi thơ tố hữu tình yêu giai cấp. Có làm thơ tình thì
chung chung yêu gốc đa yêu củ chuối, anh
yêu em sùi bọt mép ra mà chả biết yêu ai? Thơ cố ghép chữ sao cho có vần vần mà
vần đâu toàn cưỡng vận nhạt thếch thiếu nhân vật mô tả như bác Paul có lần phàn
nàn thơ Việt Nam là
thơ mái ấp, là thơ ống tre thổi lửa phù phù phiếm phiếm
thiếu hình bóng nhân vật. Tức là thơ gỉa tạo sau một bữa nhậu thịt chó rồi chả
nhớ tới cô nào chàng quái nào bổng gào lên anh yêu em, em yêu anh cứ lan man
tràng giang chỉ lặp đi lặp lại mãi anh yêu em yêu. Yêu cái con khỉ. mà họ cũng
say xưa ngâm nga mới lạ?
Có lần tớ làm một bài thơ tặng một cô gái mà tớ thích có
thể nói là thầm yêu trộm nhớ tuy chỉ trên mạng Facebook. Thế là một thằng đểu
vô học tự nhận mình là thi sĩ nhảy vào nịnh đầm muốn vuốt mông ưỡn ẹo một tí ti
với cô gái, lại bí bơ chê thơ mình tặng cô ta. Chuyện tình cảm cá nhân nam nữ đàn
ông đàn bà ân ái hoa nguyệt với nhau có dính dáng gì đến bà cố nội nhà nó mà nó
chê bủng chê beo thơ người ta không hay. Không hay thì cút mẹ mày đi cứ nhảy
vào trang người ta sủa bậy. Với một mình mày không hay, dù có trăm thằng chê vạn
thằng chệ thì 90 dân triệu dân không lẽ u mê tăm tối như mày cả sao. Mà dù cho có 90 triệu ngu cả thì còn đời sau nữa 100 năm
sau người ta sẽ đọc. Như thơ Đỗ Phủ phải chờ 300 năm sau thì sao? Mình bực nhất
là cái tình của mình vô cớ bị một kẻ xa lạ xỉ nhục chỉ vì một bài thơ
Tớ mừng quá tương kế tịu kế tớ viết ngay một bài bình thơ
lâm ly chan chứa ca ngợi cái tình của tớ với cô gái đó, phân tích từng câu từng
chữ cho cái đầu gà óc bã đậu của nó hiểu thơ tớ hay mơ mộng thiên thai rồi về
thực tại lúc xa lúc gần ở chỗ nào cho cái óc chó thối của thằng dư luận viên đó nó sáng dần ra,
nó bảo thơ tớ lộn xộn khó hiểu, không nôm na mách qué như thơ tổ sư nhà nó là
ông Tố Hữu.
Tự mình bình thơ mình chưa thấy ai làm. Việt Nam có lệ các
thi sĩ làm ra một bài thơ là có đám bình thơ của ban tuyên huấn hội văn học rỏm
nhảy vào bình thơ. Hiểu biết thơ thì kém cứ lấy chủ trương chính sách quan điểm
giai cấp vài ba thứ lý luận chổi cùn táo lê rẻ rách ra làm kim chỉ nam để bình
thơ thực là bình đâu mà lợi dụng để đấu tố xỉ nhục người thi sĩ. Khổ vậy thi
nhân đã lao tâm khổ trí chắt lọc câu chữ vần điệu ý tưởng mệt mỏi tốn thời gian
chúng nó không biết ơn còn nhảy vào cắn xé suy diễn linh tinh teo tư tưởng óc
chó rồi đày đọa người ta có khi một bài thơ cũng bị vu khống cho là phản động
gì đó.
Làm thơ là sáng tạo tinh thần mà còn bị rước họa vào thân
như thằng Tàu ngày xưa. Tô Đông Pha chỉ làm bài thơ tình tự sự tâm tư riêng
bàng bạc thuơng nhớ một hồng nhan thôi thế mà tụi gian thần thêm thắt vu ông có
ý nói xấu Hoàng Đế. Lúc đầu Hoàng Đế khen hay nức nở sau có thằng đểu như Tố Hữu
bên ta chẻ tư sợi tóc là thằng Tô Đông Pha nó có ý mỉa mai bệ hạ đấy. Vua chúa
vốn đa nghi nên đày ải ông Tô đi xa xa cho khuất mắt.
Thơ có nhiều thể loại thơ tình có vần hay trường ca diễm
tình theo thể tự do tâm sự tâm tình trang trải về nhân tình thế thái. Làm trường
ca là thể văn thơ ngẫu biền như bác Paul là theo phong cách Nguyễn Trãi viết
Cáo Bình Ngô. Thơ dài ngắn theo cung bậc cảm xúc của tác gỉa. Có bài thơ đọc để
ngẫm chứ không phải học thuộc lòng. Như Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi
đồng. Ai yêu chúng em nhi đồng bằng bác Hồ Chí Minh.
Gọi là nhờ trời sông núi tổ tiên tinh cha huyết mẹ mà sinh
ra hai anh em mình Paul triết gia, Hà thi sĩ. Tớ có bài thơ chia sẻ tâm trạng của
bác nhé.
Không Phải Là Người
Thằng kia Paul bốc nó rồi
Đười ươi gỉa dạng tanh hôi mặt người
Một đàn dư luận chuột dơi
Bị Paul sổ toẹt tả tơi rã rời
Trang nhà Paul lại thảnh thơi
Tao nhân mặc khách nụ cười hân hoan
Lu Hà kẻ sỹ chứa chan
Tình thương nhân loại nồng nàn thiết tha
Dẹp ngay ngạ qủy ma tà
Năm Châu bốn biển quan hà dặm băng
Bạn bè trí tuệ mênh mang
Tô dòng máu đỏ thênh thang Lạc Hồng
Ruồi xanh bọ chó tấn công
Trường văn trận bút Paul gồng mình lên
Xôn xao mấy ả thuyền quyên
Cái oanh thỏ thẻ nhân duyên ý trời...
Văn thơ để tặng cho đời
Sắc màu bày bán lả lơi má đào
Phải đâu bắp cải xu hào
Chí Phèo Thị Nở tào lao chửi xằng
Nực cười bồi bút lăng nhăng
Đầu gà bã đậu điếm đàng trêu ngươi
Nên Paul dạy chúng nên người
Lu Hà ủng hộ có trời đất đây.
* Chia sẻ với văn sĩ Paul Nguyễn Hoàng Đức phàn nàn trang
nhà bị tụi vô học dư luận viên phá quấy
Có lần một ngã vớ vẩn tự nhân là thi sĩ nhảy vào không phải
phá quấy mà chia sẻ. Ngã làm làm thơ lạc vần nhí nhố khuyên mình đừng buồn vì
trang mình ít người đọc thơ mình thiếu kẻ ngâm hay phổ nhạc. Hoàn cảnh nó giống mình. Không biết thằng
này nó ăn cục gì mà ngu vậy? Mình với nó khác nhau một trời một vực trang
facebook của mình vắng teo họ không like vì họ sợ họ ngại. Nhưng trung tâm
facebook thì cho kết quả số người truy cập là cao nhất.
Dù trang facebook vắng teo thì các trang blogs đầy ắp người
đọc. Chúng nó ngại vào trang mình vì sợ viết láo ăn bạt tai ngay, viết bậy xóa
toẹt ngay. Mình bốc ngay ra khỏi danh sách có khi bị tớ kê ghế đẩu vào mõm nó một
bài thơ nhạo báng để đời.
4.3.2016 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét