Bầu
Nặng Bí Tròn
Anna
bầu nặng bí tròn
Mặc
ai thơ thẩn tâm hồn ngất ngây
Bướm
ong dìu dặt hương say
Mượt
mà tiên nữ lung lay dáng chiều
Thướt
tha yểu điệu xuân kiều
Trầm
ngư nhạn lạc mĩ miều thuyền quyên
Động
hồ róc rách đào nguyên
Mải
mê thi sĩ thiên nhiên một tòa
Ô
hay Pháp Quốc đây mà
Trăng
hồng ẻo lả Hằng Nga la đà
Nằm
trên thảm cỏ gốc đa
Hỏi
anh chàng Cuội vắng nhà đâu xa?
Khách
phàm cám cảnh sa bà
Giai
nhân vẫn gọi Lu Hà qua chơi
Lâng
lâng gió gọi hoa cười
Tờ
mây một vẫy bồi hồi dải thơ
Xem
qua thảng thốt ai ngờ
Mà
sao trần thế hững hờ bấy lâu?
Hỉ
nhi khổng tước gọi hầu
Hồng
nhan thỏa nguyện nguyệt lầu đàn ca
Nửa
mê nửa tỉnh ngân nga
Bỗng
đâu eo óc tiếng gà tàn canh
Chia
tay biền biệt sao đành
Ngàn
sau gặp lại cho thành giấc mơ...!
viết
tặng Anna Alie kết bạn trên Facebook
13.8.2014
Lu Hà
Cảm
Ơn Nguyễn Hoài Hương
Bạch
Mao Nữ hay là ai đó
Để
hồn tôi chan chứa ngất ngây
Lời
vàng ý đẹp men say
Hoài
hương thương nhớ vơi đầy nỉ non
Ôi
tổ quốc nước non hùng vĩ
Vạn
trùng dương tê tái lòng ai
Vẳng
nghe xao xuyến nguyệt đài
Sương
thu lá rụng canh dài mưa thâu
Nghe
khúc nhạc dãi dầu mưa nắng
Giọng
ca ngâm cay đắng buồng gan
Nương
dâu đồi cọ héo tàn
Môi
trường hủy diệt lệ chan đôi dòng
Đời
viễn xứ thê lương ảo não
Dạ
hoài lang vọng cổ xót xa
Ngước
trông kìa dải Ngân Hà
Hai
con vịt lội nhạt nhòa mây bay
Lời
trân trọng hôm nay ghi nhớ
Tấm
lòng vàng nhắn nhủ thiết tha
Năm
châu bốn biển giang hà
Vọng
về cố quốc quê nhà chờ mong!
*
Nghệ sĩ Nguyễn Hoài Hương có mái tóc trắng hay bạch kim nên tôi gọi là Bạch Mao
Nữ.
14.8.2014
Lu Hà
Nàng Tiên Cá
Nàng tiên cá vươn từ biển cả
Sóng tình say chan chứa lòng tôi
Ngất ngây đắm đuối bồi hồi
Vuốt ve mơn trớn làn môi thắm hồng
Nước tươi mát mênh mông cuộn cuộn
Trái tìm này biết trốn đi đâu?
Ai hay sương bạc mái đầu
Sức trai trỗi dậy giang đầu nỉ non
Từ dạo đó linh hồn xao xuyến
Vấn vương hoài quyến luyến mãi thôi
Hôm nay lại thấy mặt trời
Trầm ngư lạc nhạn núi đồi bao la
Cô có phải Hằng Nga giáng thế
Cõi trần gian nhân thế bao đời
Tình người bạc trắng như vôi
Anna hãy nở nụ cười cùng tôi
Hồn thi sĩ xa xôi mộng tưởng
Thú thanh tao lồng lộng biển khơi
Hải âu đôi cánh lả lơi
Bâng khuâng da diết à ơi điệu hò
Thơ gửi lại hẹn hò chăng chớ
Để ngàn sau ghi nhớ đừng quên
Thiên đình dấu mực ghi tên
Cậy nhờ Nguyệt Lão xe duyên cát đằng
viết tặng Anna Alie
14.8.2014 Lu Hà
Tôi Yêu Đất Nước Của Tôi
cảm tác khi đọc thơ Trần Vàng Sao: Bài Thơ Của Một Người Yêu
Nước Mình
Tôi yêu nước từ khi biết nói
Từng ngọn rau hạt muối thân thương
Mồ hôi nhỏ xuống cánh đồng
Tháng năm đốt đuốc đêm đông gọi đò
Bao dĩ vãng dư đồ hư ảo
Tấm lưng trần tà áo rách bươm
Nhấp nhô kìa những cánh buồm
Trập trùng giông bão tay ôm khối sầu
Lon gạo mốc dãi dầu mưa nắng
Dân làng tôi cay đắng sớm chiều
Ven đê chân sáo thả diều
Ngược xuôi gồng gánh tiêu điều hoàng hôn
Tôi biết lắm nỗi buồn muôn thuở
Cả ba miền đau khổ bi ai
Xót xa trằn trọc canh dài
Binh đao khói lửa mãi hoài chẳng thôi
Ơn cha mẹ nuôi tôi khôn lớn
Ngẩng mặt lên cho trọn nghĩa đời
Đói nghèo sao bám chẳng rời
Nước nhà thống nhất lệ rơi đôi hàng
Ôi độc lập thiêng đàng hứa hẹn
Còn tự do chẳng thẹn với lời
Dân oan khiếu khiện khắp nơi
Giặc Tàu rình rập núi đồi bỏ hoang…!
13.8.2014 Lu Hà
Trót Lỡ Lầm Đường
cảm tác thơ Trần Vàng Sao: Người Đàn Ông 43 Tuổi Nói Về Mình
Tôi tuổi tỵ bốn mươi ba tuổi
Cũng một thời đắm đuối mặn mà
Niềm tin lý tưởng thiết tha
Con đường cách mạng sơn hà của ta
Nay thừa thãi không xu dính túi
Sáng tới chiều lúi húi ở nhà
Thứ hai rồi lại thứ ba
Tư năm sáu bảy vào ra sân vườn
Cả chủ nhật chẳng buồn ra ngõ
Có hai con với chó cùng mèo
Cây cà cành ớt cong queo
Búp bê tay gãy đầu teo gọi gà
Sương đẫm cỏ nhạt nhòa vú sữa
Thúng mủng chai sách vở gầm sàn
Áo quần cuốc rựa trên bàn
Quẩn quanh mưa tháng trăng tuần cũng thôi…
Ba giờ sáng ngóng trời chó sủa
Ngụm nước trà rát cổ bông lài
Mốc thiu cố nuốt mãi hoài
Thuốc vê tay vấn rít dài một hơi
Hai ba lần than ôi rách giấy
Bạn bè xưa cho thấy cà phê
Một lần chẳng ngại chi hề
Hai lần phải tính liệu bề tránh xa
Cũng có đứa dúi cho vài chục
Đưa tay cầm cúi gục không lời
Nghẹn ngào giọt lệ tuôn rơi!
Cám ơn chẳng kịp rã rời lòng ai
Tôi như kẻ lạc loài phố chợ
Một người tù chế độ thả rông
Soi gương có khác người không?
Chẳng ai chào hỏi vấn vương quái gì?
Tay vuốt tóc thầm thì trong gió
Rồi tiếng cười xe cộ vút qua
Thấp cao sỏi đá về nhà
Mắt nhìn bao thuốc ướt nhòa rỗng không
Bước qua cầu lề đường dép đứt
Cúi lom khom nó sút một quai
Bần thần chẳng muốn nhìn ai
Ngồi trên tảng đá thở dài buồn tênh
Đứng trước nhà chênh vênh khô khốc
Cảnh chiều buông chim chóc đâu ta
Trẻ con tập trận kêu la
Cãi nhau sống chết gần xa chửi thề
Người buôn bán đi về tong tả
Trẻ nhà bên xin lửa nấu cơm
Thoảng qua trong gió mùi rơm
Tôi lên giường ngủ nằm ôm bụng khò
Chợt bật dậy bàn thờ hiu hắt
Châm ngọn đèn chưa thật tối trời
Hai con vẫn đứng ngoài chơi
Xem chừng đợi mẹ để đòi cái ăn
Sống tạm ổn yên thân ngày tháng
Mong cho con bánh tráng để nhai
Một khoanh hay đựợc cả hai
Hôm nay chẳng biết ngày mai thế nào?
Mả cha nó đời sao vô hậu
Cảnh nghèo nàn chẳng có miếng ăn
Những thằng thịt cá vịt tần
Thù ai mà chẳng ỉa tràn ra đây?
Sống vất vưởng đắng cay cùng tận
Rồi cũng quen lận đận tháng ngày
Trách chi thân thế thế này
Không cam luồn cúi thẳng ngay chịu đày
Thương đứa út chưa đầy hai tuổi
Tiếng ho gà tim nhói xót xa
Ngoài kia chửi bới hét la
Người điên trần trụi sa bà lầm than
Ngày hết gạo tro tàn thiếu củi
Rau khoai lang hạt muối cũng không
Trách chi bột ngọt nước trong
Mắt tôi đờ đẫn lưng cong nằm khoèo
Lá khoai nhám lèo tèo cuống họng
Vài hạt cơm khô tọng chẳng vào
Mong chi ba bốn đồng hào
Ruợu say hoa mắt nghẹn ngào ước mơ…
Tôi tựa cửa bơ phờ mệt mỏi
Nhìn xung quanh đen tối mịt mờ
Mong chi sự nghiệp cơ đồ
Bạn bè tốt xấu mơ hồ dần xa
Kẻ lính ngụy người là cách mạng
Đứa tiền tiêu xả láng ăn chơi
Số đông nghèo rớt mồng tơi
Đi khu kinh tế rã rời xác thân
Thằng cửu vạn phu khuân bốc vác
Đứa xe thồ nhếch nhác bến xe
Miệng nhai củ sắn nhão nhè
Tóc râu tua tủa mặt che khăn dù
Vô tích sự lù đù chắng biết
Dắt vợ con thảm thiết bốn mùa
Vào Nam ăn chợ ngủ chùa
Gặp nhau hút thuốc cười xòa lại đi
Tôi ngao ngán não nề buồn tủi
Hai đứa con thui thủi đòi chơi
Bắt tôi đánh trống reo cười
Nó làm ông địa kêu trời cẩu thiên
Bụng ông địa hồn nhiên lỗ rún
Địa chống tay cố nhún ha ha
Hoan hô nút áo bật ra
Tôi không rõ mặt nhạt nhòa mắt cay!
12.8.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét