Con người ta sinh ra có thứ bậc hẳn
hoi. Có
người thanh cao quân tử, có kẻ hèn mọn tiểu nhân. Người ta bảo: cha mẹ sinh con
trời sinh tính. Cũng cùng một cha mẹ sinh ra mà anh em trong nhà mấy khi đã
giống tính nhau. Trong xã hội biển người mênh mông tìm được một người yêu, một
người bạn đời hợp với tính nết cuả mình hoặc thông minh nhạy cảm mà hiểu được
lòng mình thật khó vô cùng.
Trai tham sắc gái tham tài, điều đó chưa hẳn đúng cần phải có
một đìều quan trọng. Đó là có phải duyên tình từ ngàn kiếp mà trời cho gặp nhau
không? Người đàn ông muốn yêu người đàn bà đẹp, hiền thục và rất thích mình.
Anh ta hy vọng sẽ sinh cho anh ta một đàn con để nòi giống tổ tiên được cường
thịnh. Kẻ tiểu nhân cũng ham thích, nhưng chỉ muốn chiếm đoạt để dày vò thể xác
thoả mãn dục tính và rất sợ phải sinh con đẻ cái khi cuộc sống chưa ổn định.
Người đàn bà mà trời đã sinh ra là một giống cái, cơ thể dáng
vẻ phải đẹp để làm vừa lòng người đàn ông. Nghĩa vụ cuả người đàn bà, của mọi
giống cái là sinh con đẻ cái. Cho nên những con cái khôn ngoan nó rất thích
những con đực khoẻ mạnh và đáng tin cậy, để làm chỗ dựa và biết bảo vệ nó. Vì
chính nó cũng sợ nòi giống của nó bị khánh kiệt và còn phải trống trả lại sự
tấn công cuả những con đực khác.
Đối với con người. Phụ nữ chỉ cần người đàn ông,hình thức bên
ngoài vưà đủ, không đến nỗi xấu xí quá. Da đen, da đỏ không sao, cái quan trọng
là nội lực bên trong. Ngươì đàn ông phải
là ngươì quân tử đa mưu túc kế và lương hảo không và y có chung tình không? Thường
ở đời ngưu tầm ngưu mã tầm mã, có loại ngươì mà sự nhạy cảm cao khi họ gặp nhau
họ sẽ thích và yêu nhau ngay, họ không đến mức tối dạ phải cần nhiều thời gian
để tìm hiểu nhau. Nếu chả may không lấy được nhau họ sẽ nhớ nhau suốt đời. Họ
say mê nhau nhưng không mù quáng mà không hiểu nổi người mà mình yêu là ai? Nếu
có chẳng may có lỡ đò, hoặc bước sang nhầm thuyền kẻ khác trong giây phút yếu lòng và trót để mất đi
ngươì mà mình yêu thích. Họ sẽ đau khổ xót xa buồn phiền lắm. Thường thường họ
sẽ không chịu cam tâm để cho số phận an bài. Họ sẽ tìm mọi cách phá vỡ mọi kỷ
cương kiềm tỏa định kiến ràng buộc cuả lễ giáo cổ hủ, họ sẽ tìm cách cứu lại
đời mình, khi có cơ hội.
Cuộc đời này đúng là vô thường, trời đã cho ta gặp nhau nhưng
ta lại để lỡ mất cơ hội. Anh thương em vô cùng vì chúng ta đã nặng lòng vưong
vấn với nhau, và em đã lụy tình anh. Có thể anh lại là hình ảnh ngươì đàn ông
đầu tiên, khi em đã hiểu đời và đã biết yêu? Anh đã mang đến cho em một nỗi buồn
nỗi đau lòng thăm thẳm?.Anh cũng cám ơn em, vì em rất thích anh. Chính vì vậy
đến bây giờ anh vẫn còn nhớ và có cảm hứng làm thơ tặng ngưòi mà anh yêu dấu,
trân trọng. Anh tin rằng người chồng hiện nay của em cũng có nhiều nét giống
anh về tính cách. Anh chúc vợ chồng em và các cháu hạnh phúc.
Đừng Trách Anh
Đừng trách anh kẻ chẳng giữ lời
Óc xuy tư mắc vướng điều gì
Vẫn trăn trở nỗi niềm thương nhớ
Lòng rắn đi mà thắm với đời
Em lang thang bốn mùa hoa lá
Hồn vẩn vơ mà vẫn chẳng yên
Cứ hát cứ ca cho đời tạnh gío
Nỗi u sầu sói nát tim gan
Hỡi em yêu suốt đời thương nhớ
Ai thánh thiện mà chẳng khổ đau
Ai cả tin mà không tội lỗi
Trở về đi để được yêu chiều
Ngây thơ vô ý gây nên tội
Bản chất con người chẳng dễ thay
Thủ đoạn mưu mô đầy cạm bẫy
Hỡi em yêu chớ có tin ngay
Trở lại đi em, trở lại đi!
Chồng con em vẫn ngóng từng ngày
Đừng làm thế nhé, anh buồn lắm
Em hạnh phúc thì anh mới vui
Đói khổ gì đâu mà nuối tiếc
Cả thời vang vọng của ngày xưa
Trở về đi để mà hồi tưởng
Viết sách cho đời kể chuyện xưa
Trở về đi một chút cho tình
Vì tấm lòng xa nhớ của anh
Em hạnh phúc là anh thích nhất
Như cây khô lá laị đơm cành
12 .2. 08
Lu Hà
Lời Thất Hứa
Anh đã hứa trước bàn dân thiên hạ
Là chẳng bao giờ thơ phú với em
Chỉ khoan sâu vào một
nỗi ưu phiền
Đã chôn sống trái tim người lãng tử
Anh đã sợ chính cả lời anh nói
Cả lời thơ tứa máu khoan sâu
Thọc muĩ dao vào một nỗi u sầu
Âm ỉ maĩ tâm hồn người viễn xứ
Anh sẽ biến thành một con rắn độc
Dữ dội điên cuồng cắn hết đau thương
Và đập tan những sủng ái vô thường
Cho thiên hạ quay đầu về sự thật
Hỡi những kẻ điêu ngoa đầy thủ đoạn
Chẳng có gì đâu đừng có mơ màng
Hợm hĩnh hám danh kể lể dài dòng
Cho thiên hạ mua thứ đồ giả dối
Ai mà hiểu những si mê cuồng vọng
Chẳng ái ân nó sỉ nhục
tình yêu
Bao lời thơ giả dối với yêu chiều
Hỡi hoàng tử nàng thơ ngày tận số
Còn rên rỉ sinh ra từ tiệc rượu
Thiếu mồ hôi hơi thịt chó cay nồng
Anh yêu em khóc lóc với tình thương
Kẻ đói khát đi tìm mùi danh vọng
Anh đã hứa nhưng laị rồi thất hưá
Vẫn yêu em nhắn nhủ với lời thơ
Nhớ thương anh em hãy trở về nhà
Và hát mãi baì tình ca muôn thuở.
12.2.08 Bút danh Lu Hà
Giải nghĩa: Bài thơ này còn có ý trách cả Xuân Diệu, không hiểu gì về tình
yêu, không đau khổ bi lụy về tình nhưng laị hay kể lể về tình yêu, chỉ vì tiếng
khen và danh vọng hão huyền.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét