Người ta bảo: Cuộc đời là một phương
trình vô định nhiều ẩn số. Nghiệm số chính mà ta hằng mong đợi thì lại không có
được mà chỉ nhận được toàn nghiệm số ngoại lai.Tình yêu cũng vậy mấy khi được
toại nguyện mong muốn, vì cả
hai người cùng rất thích nhau, ăn ý với nhau cả
tài lẫn sắc nhưng vì hoàn cảnh không thuận lợi mà phải chia ly. Tâm hồn trí tuệ
dễ hòa cảm, trái tim dễ reo vang theo nhịp đập cộng hưởng của tần số cảm xúc.
Người ta hỏi tình yêu có đẳng cấp không? Tôi không muốn nói về vị trí xã hội, vai
vế giai cấp mà tôi muốn nói về sự di truyền tâm linh về những cảm giác siêu
đẳng và hạ đẳng.
Một người có bằng cấp cao, có vị trí xã
hôi cao cũng chưa hẳn thuộc về đẳng cấp cao của những cảm giác siêu
linh tâm hồn. Nàng công chuá Tiên Dung yêu chàng Chử
Đồng Tử , một anh chàng khố rách áo ôm và đen trùi chũi. Nhưng lại là một chàng
trai khỏe mạnh có sức hấp dẫn cuồn cuộn của ái dục và rất chân thành. Nàng Hỗ
Tam Nương yêu anh chàng Vương Ngụy Hổ lùn tịt kém mình nửa cái đầu nhưng anh ta
là một con người khôi hài vui tính là con báo của rừng xanh.Taị sao có những
quý phu nhân là vợ cuả những đại gia giàu có, vợ của những quan chức cao cũng
sẵn sàng từ bỏ tất cả để tìm sự ôm ấp an uỉ cuả ngươì tình trong mộng mà mình
đã một lần gặp trong đời.
Đàn ông thích đàn bà trẻ đẹp và hiểu
được anh ta nghĩ gì và muốn gì. Nếu có vì sắc đẹp mà
yêu nhau trước sau người đàn ông đó cũng sẽ chán và bỏ ra đi, vì
hoa sẽ có lúc tàn, người rồi cũng có lúc phải già nua đi. Cái
đìều quan trọng phải có tình thương và
chiụ ơn nhau. Sòng phẳng ra thì họ cả hai đều phải
thông minh cả và rất thích nhau tình cảm tự nguyện từ hai phiá. Cho
nên theo tôi tình yêu có đẳng cấp tâm linh,
có thể do di truyền nòi giống hoặc tiền kiếp họ có duyên nợ với nhau. Nên bất
kỳ gặp nhau ở đâu họ đã thích nhau ngay.Tình yêu thì có nhưng định mệnh phũ
phàng lại không cho họ sống bên nhau. Những loại người nhạy cảm như vậy thì
duyên tình cuả họ phải tính từng sát na. Thời gian không chờ ai
cả, chỉ chần chừ hoặc lưõng lự giây lát sẽ mất đi cơ hội ngàn năm mà trời đã có
nhã ý xếp đặt cho họ. Để giải mã cho những nghiệm số cuả cuộc đời vô định, các
thi sĩ đã làm thơ để tìm lại cho mình một nghiệm số chính của bài toán tình
yêu.
Tôi thường hay tâm sự với các bạn về
dòng thơ tình tự do và dòng thơ tình trong cái cũi sắt của
người cộng sản. Nên đòi hỏi các bạn đọc phải có sự phân biệt đâu là những tâm
hồn của những thi sĩ chính danh đúng với ý nghĩa của chữ thi sĩ và đâu là tâm
hồn của những trái tim ghẻ lở văn nô làm thơ cốt để mua danh và đẹp lòng chế
độ. Bản chất thơ là tự do là tiếng nói cuả tâm hồn, cửa sổ cuả trái tim ngay
chính cá nhân người đó. Thơ không cần thẻ đảng, bằng cấp, điạ vị, tiền bạc. Ngườì
cộng sản đã lạm dụng thơ và biến thơ thành những bài vè sáo rỗng để phục vụ cho
quyền lợi của đảng. Ai không viết thơ vì đảng thì coi như chống lại đảng và
chống lại nhân dân. Hơi một tí họ lại đưa cái ông nhân dân ra để hăm doạ.
Họ cứ tôn xưng cái củ chuối ông nhân dân
lên to lắm. Họ hay vu khống những ai họ không ưa là
chống lại nhân dân và sẽ bị ăn củ chuối của nhân dân. Ông nhân dân hoá ra
là con ngáo ộp đáng sợ để bảo vệ cho nồi cơm cuả đảng. Nhưng ông nhân dân là chẳng ai cụ thể cả là tiếng gọi chung chung
một nhóm người được họ thuần dưỡng giáo dục nhồi sọ, còn nhân dận ngoài lề hạng
hai thì thực sự thì đang chết trôi hàng vạn hàng triệu người ngoài biển đông
hay trong cách cuộc đấu tố cải cách rùng rợn.
Tôi rất vui khi cùng với các bạn hàn
huyên tâm sự về thơ, làm thơ, xướng hoạ…. Chúng ta thả lỏng tâm hồn chúng ta bay
cao trên bầu trời mênh mông tự do cuả thơ phú.. Để đền đáp lại tấm lòng thịnh
tình cuả các bạn đã tâm sự với tôi. Để
phần nào bày tỏ quan niệm của tôi về TÌNH YÊU VÀ ĐỊNH MỆNH tôi xin
tặng các bạn bài thơ „ Giọt thương lệ cuối cùng“.
Tôi đã khóc cho ngươì con gái mà tôi rất
yêu, hợp với tính tôi nhưng tôi lại không lấy được nàng.
Giọt Thương Lệ Cuối Cùng
tặng Ái Vân
Gần ba thập kỷ mất tăm hơi
Bỗng nổi sung lên giận dữ
đời
Thương tiếc làm chi đừng nói
nữa
Ngậm mồm ai phải chiụ cho
ai?
Có phải xa nhau là đã hết
Nỗi sầu lưu đọng buốt trong
tim
Chuyện xưa nhắc laị càng
thêm rối
Hãy để người yên nhẹ nhõm
dần
Chẳng phải taị anh chẳng tại
em
Trời già cay nghiệt thói
hồng nhan
Đường xa phố cũ còn đâu đấy
Dấu bóng người xưa đã lụi
tàn
Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Nỗi niềm thổn thức với năm
canh
Phải chăng duyên nợ trời cho
vậy
Hận để ngàn thu mộng chẳng
lành
Anh đi trong cõi mù xa thẳm
Em trở về quê pháo đỏ đường
Có phải vì anh mà giận dữ
Nên đời em phải chiụ đau
thương?
Đám cưới đưa ma một cuộc
tình
Thoáng qua ảo mộng vẫn in
hình
Đến khi em hiểu thì em đã
Vội vã làm chi để hại mình
Người ấy ngày xưa thật lạ
lùng
Ung dung thư thả cốt phong
trần
Gặp nhau như dính vào căn số
Lụy để tình em chiụ lỡ làng
Hối hả cho ai cái ảo danh
Em tôi leo đến tận trời xanh
Cho đời em trở thành vô
nghĩa
Hận cả cho anh một cuộc tình
Anh đã đi rồi em mới thương
Cuộc đời nghĩ lại thật vô
thường
Em tôi trẻ quá thành non dại
Trắng cả đời anh một cõi
lòng
Nay tuổi cao rồi vẫn thở
than
Thương cho phận bạc cái hồng
nhan
Người ta háo hức vì tăm
tiếng
Buồn cả cho anh lạc nẻo trần
Đời khổ lắm rồi có biết
không?
Giang hồ lãng tử thú ngang
tàng
Ta bà bể ái còn bi lụy
Vui lắm em ơi! Cõi mộng
trường
Xét laị cho cùng vẫn thấy
vui
Khen cho cơn bão chốn mù
khơi
Mừng ai có hưởng mùi say sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời
Một giấc ngủ trưa có xá gì
Đời nhanh như mộng chỉ vui
thôi
Vô thường em vẫn thường hay
nói
Ra thế hai ta nhạo báng đời
Thôi đừng rên rỉ với lời thơ
Đổi giọng đi anh để đẹp hoa
Mới biết ta bà vui đấy chứ
Ngân nga than thở mấy canh
gà
Khóc nốt giọt này có thế
thôi
lắm lời chỉ tổ khổ nhau thôi
Ngang tàng hãy sống cho ra
sống
Hẹn lại muà sau cõi luân
hồi!
4.2.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét