Sầu Ly Ai Oán (4)
Thiết tưởng tâm
hồn chúng ta lẽ naò lại chai sạn không thể rung cảm mà không choáng ngợp
chìm đắm
trong lời thơ, giọng ngâm của Thu Hà, trong tiếng nhạc nền sầu thảm bi ai oán hận
như người cung nữ trong cung cấm hay người thiếu phụ chờ chồng trong hai tác phẩm
kinh điển Cung Oán Ngâm Khúc và Chinh Phụ Ngâm ở video số 3. Thơ và ngâm thơ
như thế mà vẫn còn chê thì không biết như thế nào mới là hay? Ai có thể đủ
trình độ tài năng để định gía chung cho tiêu chuẩn nghệ thuật? Bây giờ mời các
bạn nghe tiếp video số 4 của Thu Hà, nhẩn nha dừng lại để đọc những lời bình giảng
của tôi về ý nghĩa của những câu chữ trong thơ. Tôi chỉ tập trung vào những chữ những câu mà tôi cho rằng khó
hiểu để Thu Hà và mọi người thẩm thấu hết cái hay vẻ đẹp của chữ viết và tiếng
nói Việt Nam. Tôi không như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn tuyên bố thẳng thừng nhạc
ông ta viết ra cấm hỏi ý nghĩa :
- Tôi viết nhạc ra mọi người thưởng thức,
còn tôi không bao giờ giải thích ý nghĩa là tôi muốn thử trí thông minh của các
bạn.
Lu Hà tôi lại nghĩ ông Trịnh này trí trá không
dám thừa nhận mình học thức kém cỏi, chữ nghĩa nghèo nàn. Còn Phạm Duy thì nói
thẳng:
- câu chữ đó trong bản nhạc này chính
tôi cũng không hiểu, tôi thấy nó hay hay nên cứ viết vào.
Còn tôi đảm bảo những gì tôi viết ra mỗi
câu chữ đều có ý nghĩa giá trị của nó. Giống như các công dân trong một quốc
gia, đều có quôc tịch, có địa chỉ số nhà có ngày sinh tháng đẻ. Hợp chủng quốc
hoa kỳ không chấp nhận các quốc gia có những công dân không quốc tịch, không có
giấy khai sinh, không tên tuổi, không biết mình là giống người nào, thuộc dân tộc
nào. Họ chỉ là những con thú hoang trên trái đất này.
Một người được sinh ra ở đâu, thì nơi đó
thường là quốc tịch của anh. Chính quyền nơi đó phải có nghĩa vụ cấp giấy khai
sinh cho anh. Nếu cha mẹ sinh con mà không trình báo thì phải phạt tiền cha mẹ,
chứ không thể có chuyện cha mẹ đến trình báo mà nhân viên nhà nước không chịu cấp
giấy khai sinh vì không có tiền bôi trơn tiền chè nước.
Nhờ có nghệ sĩ Thu Hà ngâm thơ mà tâm hồn
tôi được chắp cánh bay cao. Tôi đã viết đến nay được 52 phần bình giảng thơ
ngâm. Tùy theo độ dài ngắn của bài thơ và video mà có phần tôi dồn vào từ 2 đến
3 bài thơ cần bình giảng. Riêng các video về trường ca Sầu Hận Ai Oán tôi viêt mỗi phần một
video. Kể cũng hơi tiếc ngày xưa Thu Hà
không biết tận dụng lợi thế của Youtube, Thu Hà chỉ ngâm vào Facebook. Nên các
phần bình giảng từ phần1 đến phần 44 tìm laị các video ngâm thơ không còn nữa.
Không lẽ bảo Thu Hà ngâm lại là một việc không nên, cái quan trọng là có các
bài bình giảng đã được viết ra rồi. Đây không hẳn là bình thơ để tự khen thơ
mình hay, mà mục đích chính của tôi là giải thích ý nghĩa câu chữ khó hiểu mà
tôi viết ra. Giống như sửa một cái áo, một cái đài thì thà rằng ta mua một cái
mới toanh. Nên Thu Hà nếu còn muốn ngâm thơ tôi nữa thì ngâm những bài mới để
tôi bình giảng và rút kinh nghiệm nên cho tất cả vào Youtube là một kho lưu trữ
miễn phí trên mạng Internet.
“ Ngọn đèn leo lắt lầm rầm
Bát nhan tàn muội tím bầm ruột gan
Bụi hồng vó ngựa quan san
Ghập ghềnh sỏi đá thông ngàn gió khơi“
Ngọn đèn dầu leo lắt lầm rầm là tôi học
theo lối viết theo trường phái thơ tượng trưng mà các bậc tiền bối như Xuân Diệu
thường hay viết: Hôm nay mặt trời đi ngủ sớm. Còn Hàn Mạc Tử thì trăng sờ soạng
trăng thổ huyết. Ngọc Hân sống trong cảnh
bần hàn, không đủ tiền mua hương
cúng chồng. Ngọn đèn như muốn chia sẻ với nàng mà có tiếng khấn lầm rầm. Tôi muốn
dùng ngọn đèn để mô tả nỗi thống khổ của Ngọc Hân. Nếu tôi viết ngọn đèn tù mù
thì chỉ mô tả riêng ngọn đèn đó thôi. Ý nghĩa và cái hay của câu thơ sẽ kém đi.
Lối thơ văn tượng trưng này không phải nhập cảng từ phương Tây với tập thơ ngụ
ngôn của La Fontaine mà các cậu tú cô chiêu trường Tây lầm tưởng mà đã có từ rất
lâu đời ở Việt Nam như người đàn bà đẻ ra cái bọc có 100 quả trứng, tượng trưng
cho tình đoàn kết dân tộc, chuyện cái chén ngọc của nàng Mị Nương mỗi khi rót
nước vào lại hiện lên thấy bóng dáng chàng Trương Chi chèo thuyền hát và thổi
sáo tượng trưng cho tình yêu đôi lứa. Chuyện sự tích trầu cau cục đá vôi tượng
trưng cho tình anh em họ hàng máu mủ.
Bát nhan để cắm hương muội tàn như tôi
đã viết về Hữu Loan về thăm mộ vợ:
“Tôi xin phép về làng thăm mộ
Mẹ tôi ngồi bên hố thương đau
Chiếc bình hoa cưới úa màu
Muội tàn bám lạnh dãi dàu năm xưa”
Hoàn cảnh nàng Ngọc Hân lúc đó tội lắm,
trốn chui trốn nhủi tiền đâu mà mua nén hương thờ chồng, có bát cơm trắng quả
trứng gà luộc mà gọi hồn ông Nguyễn Huệ về ăn hơi? Nhìn bát hương giá lạnh mà
lòng nàng cũng giá lạnh căm tức Gia Long đã làm nhục em gái mình là nàng Ngọc
Bình, chu di tam tộc cả nhà ba anh em Nguyễn Huệ, cả nhà các tướng lãnh Tây Sơn
hàng trăm hàng ngàn người già trẻ từ em bé thơ mới ra chào đời đến các cụ phụ
lão râu tóc bạc phơ vào chảo dầu vạc nấu voi dày ngựa xéo mà tím bầm cả ruột
gan nàng Ngọc Hân. Bụi hồng
nghĩa là bụi đỏ do chữ hồng trần mà ra, một chốn đôi nơi quê hương cách trở.
“ Thuyền đò cách trở chơi vơi
Hai con nhỏ dại khóc cười bơ vơ
Xa xăm chàng có đâu ngờ
Bỗng dưng đời thiếp xác xơ thế này
Bồ hòn ngậm đắng nuốt cay
Triều đình đổ nát vần xoay gian thần
Tôi trung kẻ sĩ mất dần
Tây Sơn chán nản xa gần lao đao
Mặc cho họ ngoại xới cào
Nỡ nào để giọt máu đào chảy xuôi
Tình thâm cốt nhục than ôi !
Tham quan ô lại thịt xôi bầy đàn“
Đại
gian thần Bùi Đắc Tuyên, nhờ có em gái là Bùi
Thị Nhạn là Hoàng hậu của vua Quang Trung, cháu ruột là Nguyễn Quang Toản lên
ngôi vua, ông được phong chức Thái sư. Bùi lộng quyền, gây bè phái ai theo phe
thì được ưu đãi, chống lại thì bị ám hại. Võ Văn Cao tính cương trực, nhân dịp
về cư tang mẹ ở Phú Yên, ở lại nhà không ra làm quan nữa. Lê Văn Hưng là một
trong hàng Tây Sơn thất hổ tướng. Bùi ghép tội là không thỉnh mệnh trước, tâu
vua chém đầu răn chúng. Thế mà Quang Toản cũng nghe theo, quan Phụ chính Trần
Văn Kỷ can gián, bị Tuyên giáng chức, đày ra coi trạm Hoàng Giang.
Nhưng vỏ quít dày có móng tay nhọn. Vũ
Văn Dũng là chiến hữu thân cận của vua Quang Trung vào nửa đêm cùng 3 tướng đem
quân vây bắt Thái sư Tuyên. Bắt Tuyên xong, Võ Văn Dũng cử Nguyễn Văn Huấn vào
Qui Nhơn bắt con Tuyên là Bùi Đắc Trụ đang cầm quân ở đấy và làm một chiếu chỉ
giả ra Bắc Hà bắt Ngô Văn Sở.
Võ Văn Dũng phao tin cha con Bùi Đắc
Tuyên và Ngô Văn Sở tội mưu phản, đem đóng cũi nhốt rồi dìm xuống sông Hương
cho đến chết. Có người làm thơ về Bùi Đắc Tuyên:
Cậy chức Thái sư Bùi Đắc Tuyên?!
Cậu vua tác quái, lại chuyên quyền?!
Tây Sơn lủng củng, nhiều chua chát!
Vua trẻ ngậm ngùi, cảnh đảo điên?!
Khi vua Quang Trung mất Quang Toản mơí
có 9 tuổi, lớn lên trong vòng tay kiềm tỏa của đại gian thần Bùi Đắc Tuyên. Toản
dại dột nghe Tuyên ám hại các trung thần như tự chặt hết chân tay mình, cả đến
ông bác già Nguyễn Nhạc cũng bị Toản làm khó dễ.
nàng Ngọc Hân đã thấy rõ cảnh triều đình
đổ nát nên nàng không tin tưởng vua Quang Toản sẽ giữ được cơ nghiệp của cha
khó công gây dựng.
“ Qui Nhơn thành quách lụi tàn
Màn trời chiếu đất khóc than dân tình
Hùm beo Gia Định rập rình
Làm sao cự nổi thất kinh ngai vàng“
Hùm beo Gia Định chỉ lực lượng quân sự của
Nguyễn Ánh đang dơ nanh múa vuốt sâu xé ngai vàng của vua Cảnh Thịnh
“ Trăm năm sự nghiệp phũ phàng
Nghìn năm tiếng để bẽ bàng đế vương
Hồn thiêng chín suối tỏ tường
Bát cơm chén nước khói hương cúng rường“
Vua cha Quang Trung muốn nghiệp đế vương
bền vững trăm năm nhưng sự thật cay đắng phũ phàng 20 năm vó ngựa tung hoành
gian lao vất vả trong nam ngòai bắc đánh đông dẹp tây bình nam phá bắc, nhưng
chỉ ngồi ngai vua trị vì được 3 năm thi yểu mệnh qua đời. Chết không nhắm được
mắt, dưới suối vàng không thể ngậm cười chắc linh hồn ông cũng cảm thấy bẽ bàng
cho thằng con bất tài ngu dốt nghe theo lời kẻ xu nịnh gian thần mà thiêu cháy
cả sự nghiệp của ông.
“ Người khôn kẻ khó qua đường
Sẻ san chia sớt tình thương mặn mòi
Cô đơn bồ liễu lẻ loi
Chuông chùa Thiên Mụ thiệt thòi lan xa”
Thật sự lòng người dân Việt rất công bằng,
dưới các triều đại nhà Nguyễn ra sức cấm đoán lăng mạ hạ nhục gọi triều Tây Sơn
là ngụy triều, gọi anh em Nguyễn Huệ là giặc cỏ. Nhưng số đền thờ tưởng nhớ nửa
công khai nửa bí mật thờ cúng Nguyễn Huệ, Ngọc Hân, anh em Tây Sơn, các tướng
lãnh Tây Sơn vẫn nhiều hơn số đền miếu các vua Nhà Nguyễn từ Gia Long đến Bảo Đại.
Nhiều trí thức học giả và các tầng lớp nhân dân tiểu thương Hoa Kiều vẫn hoài
niệm về chế độ triều vua Quang Trung.
“ Còn đâu mình ngọc da ngà
Sắt cầm dìu dặt thiết tha thuở nào
Thu ba vàng võ hư hao
Nửa vầng trăng khuyết lệ trào mưa sa“
Mình ngọc da ngà chỉ sắc đẹp của người
phụ nữ. Nhưng đối với nàng Ngọc Hân cuộc sống kham khổ lẩn trốn sẽ không còn
như xưa. Ngoài ra phải tự mình bôi đen làm cho mình dơ dáy để che mắt quan quân
nhà Nguyễn. Sắt cầm là hai thứ đàn cổ hòa thanh với nhau để ví như tình vợ chồng
đôi lứa ân ái hòa hợp với nhau. Theo sử sách vua Thuấn chế đàn cầm 5 dây, đến đời
Chu thêm 2 dây nữa là 7.
Nguyễn Du từng viết:
“Chàng dù nghĩ dến tình xa
Đêm tình cầm sắt đổi ra cầm kỳ“
Thu ba chỉ ánh mắt long lanh của người
con gaii đẹp. Khóe thu ba gợn sóng kinh thành. Nhưng với Ngọc Hân đã thành vàng
võ hư hao, như nửa vầng trăng lá rụng mùa thu dưới giọt mưa sa.
“ Luân hồi trong cõi ta bà
Kiếp sau gặp lại xót xa yếm đào
Hàn huyên chồng vợ nghẹn ngào
Vòng tay ôm ấp thì thào gió mây
Bần thần giây phút ngất ngây
Nỉ non chưa hết vui vầy biệt ly
Giận hờn xé mảnh tang y
Mong chi cánh nhạn kinh kỳ giọt sương“
Hai khổ thơ này Lu Hà tôi, đã để cho
Nguyễn Huệ và Ngọc Hân gặp nhau trong mộng mị ở một ngôi chùa nhỏ bé nghèo nàn.
Tả cảnh hai người ân ái giống như trong
những giấc mơ đi hoang gặp tiên của tôi. Nhưng chỉ là mộng thôi khi tỉnh dậy
nàng chẳng thấy chàng đâu? Trong giây phút bấn loạn cùng cực nàng tự dày vò
mình vật vã xé áo xé cả mảnh khăn chùm đầu giả làm ni cô. Nàng lại mong có con
chim nhạn sa xuống mái hiên để nàng cắn cho đầu móng tay chảy máu ra như nàng
Chiêu Quân viết bức thư tình gửi cho Hán Nguyên Đế. Một mối tình dang dở hẹn ở
kiếp sau
Lu Hà tôi hay mơ tiên và thường xuyên gặp
tiên luôn. Bậc tiền bối ngày xưa dẫn dắt Lu Hà tôi có ba Cụ một Việt hai Tàu
tên là Tản Đà, Bạch Cư Dị và Lý Thái Bạch.
Bài thơ lạc cảnh tiên bồng đầu tiên viết
vào năm 2008 kỷ niệm với một người phụ nữ đám cưới trên sông Ngân Hà. Sau đó là
hàng loạt những bài thơ tiên. Thú vị nhất là sau khi xem phim chưởng của Tàu về
bà Dương Qúy Phi, đêm tôi nằm mơ thấy mình là Vua Đường Minh Hoàng rơi từ một đỉnh
núi cao như Hy Mã Lạp Sơn, linh hồn tôi bay vun vút như cánh chim phượng hoàng,
vượt qua núi đồi đồng ruộng bao la qua biển Bột Hải tới nơi mù suơng tiên cảnh.
Tôi đứng thập thò ở một cánh rừng thì thấy một cung nữ thướt tha yểu điệu tới hỏi:
Có phải khách thơ từ hạ giới tới thăm không? Cung Chủ sai tiểu nữ tới đón ngài,
xin rước ngài vào trai phòng thưởng trà.
Lu Hà tôi lầm lũi theo chân tiên nữ áo
xanh. Một cung điện nguy nga lộng lẫy không một bóng người. Thoáng thấy lành lạnh
sởn cả gai ốc, lông chân như dựng đứng cả. Rồi từ trong rèm bước ra là một bà
tiên chừng 40 hay 42 tuổi mà hương sắc mặn nồng làn môi đỏ thắm đường nét uốn cong, sắc nước nghiêng
thành quyến rũ vô cùng.
Lu Hà tôi khúm núm chắp tay vái chào.
Cung chủ mỉm cười mới đó mà đã quên nhau rồi ư? Thiếp là Dương Ngọc Hoàn, từng
được chàng sủng ái gọi là Dương Qúy Phi ngày xưa đó. Hôm qua Thái Thượng Lão
Quân có sai Tôn Ngộ Không tới báo là chàng sẽ ghé thăm.
Phòng rộng mênh mông cột sơn son thiếp
vàng mấy người ôm không xuể, một cái gường thất bảo rộng chừng 6 mét, dài 8
mét. Lu Hà tôi sửng sốt trong đời chưa thấy bao giờ nhìn thấy, chỉ dám rón rén
ngồi ở góc đầu giường. Tiên bà vẫy tay, lại gần đây thiếp cho xem cái cái này,
thì ra một cái tráp ngà trong đựng đôi xuyến vàng và cái trâm bạc.
Một lúc sau thấy cung nữ áo xanh bưng một
mâm hoa qủa, rượu hồng đào hai cái chén ngọc nhỏ. Tiên bà nhỏ nhẹ: Đào này gọi
là đào trường thọ mới hái từ vườn bà Tây Vương Mẩu đó. Xin mời chằng nếm thử.
Lu Hà tôi thẫn thờ chả thiết gì ăn uống
cứ đau đáu nhìn bà tiên mà lửa lòng trỗi dậy. Tiên bà hiểu ý, thiếp đã chứng quả
tiên nhân cốt đạo gọi là Thái Chân rồi, bây giờ phong là Cung Chủ ở nơi tiên đảo
này, chuyện ái ân chăn gối như ngày xưa xin chàng hãy lượng thứ cho.
Thôi để chàng vui có bầy cung nữ múa điệu
nghê thường mà chàng từng phổ nhạc theo thơ Lý Bạch đó.
Sau điệu vũ y Lu Hà tôi đứng dây cáo từ
để về hạ giới. Nếu trời sáng mà không về thì hồn viên tịch luôn. Thái Chân bịn
rịn hai dòng nước mắt tuôn trào. Lu Hà tôi theo cung nữ áo xanh ra khỏi cung điện,
đứng trên mỏm đá vách núi cao dựng đứng. Tiên nữ chỉ tay xuống biển, hỏi có nhìn
thấy hai con rồng đang rỡn nước phía dưới không? Lu Hà tôi rướn cổ nhìn đâu
đâu?
Bỗng nàng tiên nữ đẩy Lu Hà xuống vực
sâu, kêu ối một tiếng thì ra là mộng, toàn thân đổ mồ hôi ướt như tắm.
“Ngàn lau xa lắc thê lương
Cõi trời thăm thẳm dặm trường mù tăm
Tơ giăng cái kén dâu tằm
Cuốc kêu khắc khoải đêm nằm sầu mang
Ai hay mộng mị mơ màng
Nâu sồng ướt đẫm thiếp chàng rời xa
Xôn xao eo óc tiếng gà
Bàng hoàng ngồi dây canh ba não nùng”
Canh ba là lúc nửa đêm khoảng từ 23 giờ
đêm đến 1 giờ sáng gọi là giờ tý. Theo cách tính thời gian của người xưa trong
một ngày đêm 5 canh ngày 6 khắc.
” Ngàn khơi sóng vỗ chập chùng
Bình minh thấp thoáng rợn rùng quân binh
Ngập sâu đồ thán chúng sinh
Cờ đen san sát điêu linh giống nòi”
Khổ này tả tâm trạng Ngọc Hân luôn nơm nớp
lo sợ quân lính Nguyễn Ánh bắt được 3 mẹ con nàng để trả thù. Đồ thán có nghĩa
bùn than, bùn đen, cả nước ngập trong trong làn sóng khủng bố bắt bớ của triều
đình mới. Cờ đen ám chỉ những lá cờ cắm trên những ngôi mộ người chết.
” Hóa công sao nỡ hẹp hòi
Để cho tiên đế về nơi suối vàng
Cơ đồ sự nghiệp dở dang
Nấm mồ vô chủ ngỡ ngàng đồng hoang”
Hóa công hay gọi là máy trời tạo ra vũ
trụ vạn vật, nhưng lại hẹp hòi với người có công lao cứu nước giúp đời như Nguyễn
Huê, hưởng thọ chỉ có 39 hay 40 năm thôi. Khi ông chết đi triều đình Tây Sơn phải
cho xây nhiều ngôi mộ giả khắc tên bia đá, nhưng mộ thật thì lại sơ sài như người
thường có khi còn bệ rạc hơn cả người nghèo như một nấm mồ hoang vô chủ để che
mắt quan quân Nguyễn Ánh. Nghe nói nhà Nguyễn đã tìm thấy mộ vua Quang Trung và
hai người anh Nguyễn Nhạc và Nguyễn Lữ?
Nguyễn Ánh cho lính đi tiểu vào hộp sọ rồi nghiền ra thành bột pha với thuốc
súng mang bắn. Không rõ thực hư ra sao có đúng xương cốt ba anh em nhà Tây Sơn
không?
4.10.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét