Tình Yêu Hoang Dại
Tạo hóa đã sinh ra muôn
loài. Loài nào cũng có hai giống đực cái, quấn quít bên nhau thành đôi lưá cả.
Ta thấy chim phượng hoàng, chim thư cưu hai con đực cái ân ái với nhau cho đến
suốt đời để làm ví dụ. Đối với con người thì được trịnh trọng gọi là vợ chồng,
phu phụ, phu thê, bạn đời, ân nghiã tào khang v.v... Nhưng vẫn có một hạng
người
mà bộ óc trái tim mẫn cảm, nhạy cảm đặc biệt. Tuy rằng đã có vợ con, hoặc đã
cao tuổi nhưng vẫn thường hay mơ mộng nghĩ đến, nhớ đến ngươì đàn bà khác hoặc
người đàn ông khác mà viết ra thành thơ. Ta gọi là họ là thi sĩ thơ tình.
Cuộc đời là một chuỗi dài vô
tận cuả những biến cố, sự kiện, đau thương, nuối tiếc ân hận, xót xa, mặc cảm ,
tội lỗi và thù hận. Chàng thi sĩ, hay nàng nữ sĩ làm thơ tình. Vì họ muốn đối
diện với ngay chính họ, họ muốn lật ngưả mổ sẻ, chi ly từng cảm quan, cảm giác,
từng nuối tiếc, xót xa, ân hận, yêu thương, căm giận, oán hờn mà từ lâu tưởng
như đã chôn vùi, dấu kín trong lòng họ. Chỉ có thơ mới đủ điều kiện để giãi bày
cho họ. Họ muốn thoả mãn với quá khứ, họ muốn được kiêu hãnh yên lòng trong hiện
tại. Họ muốn gửi gắm lại cho đời những giá trị tinh thần và muốn khẳng định sự
tồn tại tinh cảm tinh thần cuả họ không phải là dư thưà.
Tuyệt vời thay họ đã chiụ
khó học tập , hoặc trời ban cho họ một thiên phú bẩm sinh để làm thơ. Bộ óc cuả
hạng người quen với nếp suy tư về thơ, chắc hẳn sẽ tiết ra một Hormonen. Vô
tình hay hữu ý thì họ đã tạo ra một thói quen, tự nhiên là một con nghiện cuả
thơ. Cái nghiện này không độc hại như thuốc phiện, ngược lại còn bồi bổ thêm
cho trí nhớ, giảm bớt sự sơ cứng cuả tế bào não bộ, giảm bớt đi Stress , những
căng thẳng cuả thần kinh. Nhiều người điên về tình, hoặc thất tình nhưng biết
làm thơ, biết kể lể ra những nhớ nhung uẩn khúc cuả lòng mình. Chưa biết chừng
tự mình giải thoát cho mình thoát khỏi sự đau khổ cuả linh hồn và khỏi phải đi
Châu Quỳ, Bát Bạt dưỡng bệnh.
Thật hạnh phúc biết bao nếu
chúng ta có được nhiều tấm lòng nhân ái chân thực biết làm thơ. Mình yêu, mình
ghét, mình căm thù, mình oán hận hoặc mình khinh bỉ coi thường… Đaị để có gì
thì viết đúng ra thế, đừng quanh co dối trá lươn lẹo theo kiểu mấy ông cộng sản
làm thơ. Nhất là thơ tình là điạ hạt nhạy cảm thiêng liêng nhất cuả trái tim
thì phải hoàn toàn chân thật và có trách nhiệm với lương tâm và tâm hồn mình.
Người đàn ông phải biết yêu, phải biết đưọc cái cảm giác cuả giới tính khi mình
đứng bên cạnh một ngươì đàn bà đẹp.Thật đáng buồn khi chàng thi sĩ đó là một
người đồng tính luyến ái. Tình yêu cuả giới đồng tính thật là một điều đau khổ
bất hạnh cho nàng thơ. Người ta gọi là nàng thơ , chứ không ai gọi là chàng thơ
cả.Vì Chuá đã tạo ra nàng Eva, là tác phẩm tuyệt vời cuả thiên nhiên, với vẻ mềm
maị, những đường cong, những nét quyến rũ, huyền ảo cuả thân thể. Thơ tình hoặc
thơ nói chung đã diễn tả được những đặc đìểm này. Còn chàng Adam với vẻ đẹp cuả
sức mạnh, cuả bạo lực cuả cưỡng ép và chiến tranh… Những đặc điểm này hoàn toàn
xa lạ với bản chất cuả thơ. Cho nên dù là thi sĩ hay nữ thi sĩ thì nên gọi những
tác phẩm cuả mình là nàng thơ, để tôn vinh cho vẻ đẹp mềm mại quyến rũ cuả
thiên nhiên và phẩm cách muôn loài. Đây là những tâm tư cuả tôi về thơ, nhất là
thơ tình với các bạn. Tôi không những chỉ muốn bày tỏ chia sẻ với các bạn về những
vần thơ mà còn muốn bày tỏ cả những suy tư trong đầu cuả riêng cá nhân tôi. Có
thể suy tư cuả tôi là đúng, có thể là sai. Nhưng cứ mạnh dạn viết ra, có viết
ra thì người ta mới biết là mình nghĩ gì?
Tôi có làm bài thơ "Mối
Tình Tô Vũ", mô tả một câu truyện tình cảm động giưã anh chàng Sứ giả Tô Vũ
và một người rừng. Cũng muốn được chia sẻ với bạn đọc, không nhất thiết mãi là
tình cuả riêng tôi. Tất nhiên trong một giây phút nào đó tâm hồn tôi sẽ lạc vào
một khu rừng rậm, bốn bề là vực thẳm đèo sâu, bầy chó sói và thú dữ luẩn quẩn
đâu đây. Nếu tôi cũng may mắn gặp một người rừng cũng lẻ loi đơn độc như anh
chàng Tô Vũ cuả tôi... Và tôi tự hoá thân thành Tô Vũ để làm bài thơ này thì cũng
là chuyện thường tình thôi, điều đó vẫn có thể chấp nhân được. Không nhất thiết
tôi cứ phải ở trong rừng, nhưng tư duy tình cảm tôi lại nghĩ về rừng là một sự
thật không thể nào chối cãi được. Tuy rằng sự thật này chỉ đúng có một nưả thôi
thì đã sao? Ừ thì cứ cho rằng : thân xác tôi ở đây, một thành phố châu Âu sầm uất
; nhưng hồn tôi cứ nằng nặc bay về rừng và sinh sống ra sao thì chỉ mình tôi mới
biết được. Tôi cũng chẳng dấu diếm gì cái
câu chuyện tình yêu hoang dại thầm kín cuả tôi với các bạn.
21.6.2012
Truyện Tình Tô Vũ
Đi sứ mà không thẹn quốc
phong
Anh hùng danh sĩ sáng triều
cương
Thuyền Vu gian trá hòng lung
lạc
Tô Vũ nào xanh vỏ đỏ lòng
Ngục tối chẳng sờn bậc trí
tôn
Trung quân ái quốc tấm lòng
son
Hung nô run sợ người quân tử
Đày aỉ chờ dê đực đẻ con
Sớm tối bạn bầy với cỏ cây
Bức thư gửi nhạn gió mây bay
Một mai đỗ xuống vườn cung cấm
Hán Đế bàng hoàng đau xót
thay
Trời đất hoang vu tuyết phủ
dày
Nỗi buồn tê tái có ai hay
Bỗng đâu đưa đến người xưa ấy
Bốn mắt nhìn nhau lệ ưá đầy…
Họ đã cô đơn thành vợ chồng
Rừng sâu rùng rợn nghiã tào
khang
Đêm đông giông bão tình ân
ái
Một bước chẳng dời bao mến
thương
Rồi một ngày kia rụng lá tàn
Muà hoa chẳng trọn tháng
ngày xuân
Hán- Hồ hai nước thành giao
hảo
Thánh chỉ vua ban lệ ưá tràn
Chàng phải đi rồi Tô Vũ ơi
Núi rừng thăm thẳm trái tim
côi
Đàn dê nhớ chủ kêu thê thảm
Gió rít hang sâu lạnh rã rời
Bi tình bi sử xót thương đau
Lẽo đẽo tiễn đưa lệ ứa sầu
Kẻ ở người đi đường cách trở
Người rừng thiếu phụ nhớ
trăng thu
Quan aỉ cỏ cây cũng héo tàn
Quân binh uống giọt suối
phong trần
Thương người danh sĩ duyên
tiền sử
Khoảng cách ngàn năm hận thế
trần
Bốn mắt nhìn nhau đắm gửi
trao
Tháng ngày hạnh phúc phút ly
tao
Chàng về sứ sở nàng heo hắt
Thui thuỉ từng cơn gió tuyết
gào…
Một gói phu thê nợ núi rừng
Đường xa một chút khóc
thương lòng
Chớ quên đói khát bao gian
khổ
Đèn đỏ thành đô lạnh ánh
trăng
Nàng lại trở về hang tối xưa
Ngoái đầu hút bóng bước chân
xa
Ổ rơm lạnh lẽo người thương
vắng
Trằn trọc hoang vu lệ ứa
trào
Chàng ở kinh thành vẳng tiếng
reo
Hai hàng văn võ giữa vương
triều
Hán vương ngự giá thân chinh
tiếp
Có biết con thơ khóc những
chiều...
Tôi viết bài thơ cổ thích
xưa
Truyện tình Tô Vũ chốn hoang
vu
Ngàn thu vằng vặc còn thương
xót
Thiếu phụ rừng xanh ngóng đợi
chờ...
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét