Sài Môn Thi Đàn là một sinh hoạt văn thơ tiếng Việt rất độc
đáo trên mạng Internet. Các thi hào văn sĩ
khắp 5 châu lục có thể quần hội tại đây để phun châu nhả ngọc tự do
thăng hoa làm đẹp cho nền văn chương thi phú
Việt Nam.
Ở quê nhà thì văn chương thi
phú dưới sự kiểm soát cuả đảng và bộ công an chỉ còn thoi thóp què quặt ngoi
ngóp trên đaị dương mênh mông cuả tăm tối ngu muội và tàn bạo.Tôi đâu có may mắn
được mài đũng quần trong các trường đaị học dạy về nghề làm thơ và viết văn
đâu. Mọi thứ chỉ do đọc nhiều, đi nhiều và khổ nhiều mà có tí duyên đến với
nàng thơ thôi. Nàng thơ không chê tôi là một ngã nhà quê võ biền cục mịch, không
có bằng cấp gì cả để khoe khoang hù doạ thiên hạ. Nàng yêu tôi và thương cái
thân khổ hạnh cuả tôi, những lúc tôi buồn tôi khổ thì nàng laị chạy đến ái ân tỉ tê trò chuyện chia sẻ với
tôi...
Đời tôi toàn chuyện buồn nên
thơ tôi khổ hạnh rên rỉ lắm. Vả laị tôi không được vũ trang bằng chủ nghĩa ba
xu Mác Lê, Mao trạch Đông đỉnh cao tăm tối
cuả trí tuệ loài người, không có cái hùng dũng gân bắp vệ quốc đoàn như những
chàng Thạch Sanh của thế kỷ hai mươi, hay thơ lò rèn toé lưả như ông Trường
Chinh, thơ chai mồm đầy sẹo hô khẩu hiệu suông như ông Tố Hữu. thơ gà vịt kêu
quang quác tự hào non sông cuả ông Xuân Diệu, ông Chế lan Viên v. v...Tôi
thương ông Hữu Loan lắm chỉ mấy bài thơ
viết theo thể tự do không theo một trật tự âm vận nào cả mà người ta đày đoạ đời
ông ấy và vợ con ông ấy hết đường sinh sống.
Nhìn về Việt Nam nghe chuyện
đời làm thơ mà thấy rờn rợn, nó ghê quá mức. Người ta coi những nhà thơ như ông
Hữu Loan, Trần Dần, Hoàng cầm v. v…như những con quái vật ôn dịch cuả thời đại.
Nghe nói ở Việt Nam vẫn có
chuyện cấm đoán, chuẩn bị ra luật làm thơ do quốc hội soạn thảo? Nếu có làm thơ
chỉ được phép ca ngợi ông A, ông B , bà kèo bà cột là cán bộ đảng. Thơ ca ngợi
chủ nghiã xã hội, ca ngợi ông Hồ Chí Mít tuy đã chết thối ra từ đời tám hoánh nào
rồi? Nếu có khổ có uất ức trong lòng cũng phải ngậm miệng laị, câm mồm lại
không được cảm hứng, xúc cảm, xuất thần thơ lung tung?
Họ còn lập ra
cả một ban tuyên huấn chửi càn, chửi các nhà đấu tranh cho dân chủ, các văn thi sĩ thương
dân yêu nước là bọn bọn văn sĩ ôm chân đế quốc tư bản và nhận tiền bồi dưỡng cuả
bọn phản động nước ngoài như cô Trần Khải Thanh Thuỷ chẳng hạn. Họ đã bắt giam
cô ta hạ nhục cô ta chỉ vì cô ta cất tiếng nói bênh vực dân oan khiếu kiện và
viết ra chân tướng thật cuả ông Hồ Chí Mít. Họ dụ dỗ bọn văn nô muốn khá muốn
tăng lương thì phải ngoan ngoãn nghe theo cái gậy chỉ huy cuả đảng..
Thỉnh thoảng nhớ Việt Nam,
nhớ ngôn ngữ Việt Nam, tôi có đôi lần lên mạng vào trang web của hội nhà văn Việt
Nam, cũng chỉ hy vọng được đọc những vần thơ yêu thương sang trọng đài các cuả
quê hương. Nhưng mà tôi buồn quá, hay tôi chưa thấm nhuần, không có óc thẩm mỹ
văn chương? Tôi thấy thơ ca gì mà kỳ cục quá, nó cứ viên thành cục hoặc lênh
láng chảy loe toé phe. Tôi gọi những bài thơ cực ngắn, tối nghiã viên cục là
dòng thơ táo bón. Còn loaị thơ vô tổ chức, 3 chữ, 5 chữ, 10 chữ, 15 chữ lúc chảy
sang trái, lúc chảy sang phải lúc dọt chính diện là dòng thơ té de. Cũng lạ bây
giờ mới tiết lập xuân đã có nóng nực gì đâu? Mà đã đến nỗi nào do có phải ăn
nhiều gỏi cá, thịt chó sống như kiểu ông Xuân Diệu? Nên các nhà thơ cộng sản dễ
bị mắc bệnh đường ruột, thơ các vị đó, nó cứ lênh láng ra như vậy chăng? Tôi chỉ
là thằng lính bộ đội ngày xưa, không có duyên may cao đạo trên giảng đường,
nhưng thực lòng tôi chỉ mê ông Nguyễn
Khuyến, ông Tú xương và cả ông Tản Đà loại thơ nửa cũ nửa mới. Còn dòng thơ mới
sao mà mê ông Nguyễn Bính , ông Hồ Dzech đến thế, tôi mê cái sông xáo đủ lối đủ
phách, thông thái cuả Tản Đà, mê cái bệ vệ cuả Nguyễn Bính, mê caí đằm thắm da
diết của Hồ Dzech. Trời ơi! Đọc Nguyễn Bính mới sướng làm sao, ông ấy tả chân
và sâu quá, có lúc tài tình đến mức trong thơ Nguyễn Bính còn nghe được cả tiếng
khò khè của một cô nào đó mắc bệnh hen. Ông Hồ Dzech còn cao thủ hơn, tôi còn sờ
được cả từng cái mụn ghẻ của một cô nào đó trong thơ.
Đọc thơ thế mới sướng, vần
điệu, tình ý nhạc thơ đủ cả. Có thể các bạn cho tôi lãng mạn và giàu trí tưởng
tượng và nói quá lời ?Còn nưã là Hàn Mạc Tử, Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng v.
v...cũng rất đáng trân trọng.
Ngược lại tôi lại chê ông
Xuân Diệu và cậu ấm con nuôi Phạm Tiến Duật
gọi là con Phưọng Hoàng sơ sinh của ông ấy. Tính tôi thẳng thắn, chẳng cần
xun xoe nịnh bợ ai vì tôi có phải là đảng viên, là đồng chí cuả họ đâu? Tôi cứ
phát biểu theo suy nghĩ và kinh nghiệm và cảm thụ cuả tôi có thể khác các bạn?
Còn ai muốn vẽ râu ria và bơm mặt cho hai cha con họ to lên, tôi cũng mặc không
theo đuôi. Tôi là tôi tự khảng định chính căn cước nguồn gốc cuả mình.
Nói đến Xuân Diệu các hàng
văn sỹ Bắc Hà ai nhìn thấy cũng đã kính cẩn rồi. Dạ thưa cụ! Chúng con xin bẩm
cụ ạ, cụ là Hoàng tử thơ tình, là ông tổ cuả thơ tình....Tôi mến ông Bùi Giáng,
ông ấy chưỉ thẳng cẳng: Mẹ cái thằng Diệu, chỉ được cái viết láo. Ông Bùi Giáng
đáng tuổi cha tôi, nhưng tôi quý ông ấy
và ông Hàn Mạc tử lắm. Tuy rằng cả hai người đều có lý do cá nhân... Ông Bùi
Giáng thì nhỏ con, hom hem. Ông Hàn Mạc Tử thì bệnh tật lở loét như vậy, bố bảo
cô nào dám gần gũi các ông ấy? Nhưng các ông ấy tả về tình yêu rất thật lòng,
tuy chỉ là những khát vọng, đầy bất lực trước tình ái.
Còn ông Diệu thì có cái quái
gì, chỉ tả láo, sau một bữa nhậu thịt chó và nghĩ ra thơ về tình yêu, nhiều lúc
các câu chữ trong thơ mâu thuẫn nhau chữ mẹ chửi cha chữ kia. Có thể người ta
nhầm tưởng những lời hoa mỹ đài các vô trùng đó là ẩn dấu những ý tứ xa xăm về
tình ái chăng? Theo tôi chẳng có cái quái gì vì ông ta muốn tiếng khen, vì danh
vọng hão huyền muốn có tiếng để đời, nên ông chơi trò ú tim lưà người ta vào trận
đồ bát quái của ngôn từ? Ông ta chỉ có khả năng viết loại thơ theo khổ 4 câu, lối
thơ thơ mới 7 chữ và 8 chữ. Xuân Diệu có một kho từ nhất định và đảo đi đảo laị
nhiều. Vần điệu tương đối gọn khó mà tìm ra một sơ xuất nhỏ nhưng là xáo ngữ,
trong đó không gưỉ được một tình yêu nào cả. Mà lại toàn là những bài làm trước
năm 1945? Khi đó anh chàng còn rất trẻ, trường đời, trường tình và thủ pháp thơ
phú có đáng là bao. Thế nhưng đảng vẫn chê là tiểu tư sản và Xuân Diệu đã tự đốt
đi để tập làm thơ con cóc với Tố hữu. Tôi còn nghi ông Diệu cả đời chưa được biết
mùi mồ hôi đàn bà, chưa được biết cái quần lót của đàn bà dày mỏng ra sao? Như vậy vị Hoàng tử này là đồng tính luyến ái
rồi? Những cô gái trong thơ ông Diệu chưa biết chừng là những hình mẫu cao xu
mà ông Diệu tưởng tượng ra, và gọi những cái xác không hồn là em thế mới khổ
không.
Cậu Duật con trai gá tạm cuả ông ấy laị còn tệ hơn, người ta goị những bài
thơ của Phạm Tiến Duật là những mẫu mực văn chương của thế kỷ 20? Theo tôi hệ
thống tuyên truyền cuả nền văn chương
báo chí cộng sản là hồ đồ. Viết như ông Duật không thể gọi là thơ được, có
chăng viết ra để phổ nhạc cho những bài hát hay. Đúng những bài hát này mà
ngươì ta gọi là thơ trong thời buổi chống Mỹ gạo châu củi quế, trong ba mũi
giáp công chính trị, quân sự, và văn hoá tư tưỏng. Cả ba mặt trận cùng đồng loạt
xông lên để đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào mà tự nhiên có người ca ngơị Trường Sơn
đẹp, hùng vĩ đáng yêu như thiên đàng, đi đánh Mỹ như ngày hội muà xuân thì hợp
gu qua rồi. Cộng sản Nga-Tàu , Hồ Chí Minh và đảng đang cần lính, cần thanh
niên xung phong. Cứ cái đà ấy mà người ta bơm cha con ông Diệu - Duật to mặt
lên là một sự nhầm lẫn và đau khổ cho nền văn chương Việt Nam.Thật là hổ thẹn
cho hương hồn các cụ Nguyễn Khuyến, Trần
tế Xương, Tản Đà, Nguyễn Bính, Hồ Dzech và cả Hàn Mạc Tử, Bùi Giáng nưã...
Tôi không phải là nói bưà,
tôi đã tốn công nghiền ngẫm rất nhiều và tôi lên án bản chất xanh vỏ đỏ lòng cuả
Xuân Diệu. Còn Tố Hữu tự bản thân ông ta là con cóc xù lộ ra trơ trẽn thì ai cũng
biết rồi. Nhưng nhân vật Xuân Diệu, Trịnh Công Sơn là những kẻ làm thơ viết nhạc
rất tối ý tối nghiã và họ rất sợ phải giải nghiã những câu chữ do chính họ viết
ra.
Tôi chỉ muốn bàn luận công khai thẳng thắn.Tôi
không phải là tội phạm, có cầm dao đâm chém ai đâu? Tôi chỉ muốnbày tỏ suy tư của
tôi thôi. Vì tôi đọc thơ ông Diệu tôi biết ông ấy không có tình yêu với một người
con gái Việt Nam nào cả. Xin lỗi ông ấy
chỉ yêu cái quả dưa chuột của ông ấy thôi, nhưng chưa biết chừng cả qủa dưa chuột
ấy cũng bị thối và vô dụng nốt.
Tôi lên án ông Diệu vì danh
vọng và đã xuyên tạc về người phụ nữ Việt Nam. Tôi nhân danh vì tất cả tình
thương mến cho các con gái Việt Nam, yêu thương đằm thắm thiết tha vô cùng.
Chính tôi cũng đang khổ hạnh tương tư về các cô ấy đây. Tôi yêu lắm các cô gái
của ông Nguyễn bính, ông Hồ Dzech, có những lúc tôi thầm nghĩ giá như mình một
lần mà được ôm hôn như cô T.T Kh gì đó của
ông Nguyễn Bính hay Thâm Tâm v. v...
Viết như vậy chắc cha con ông Diệu đang ở dưới
âm ty nghe vậy sẽ căm tôi lắm. Họ sẽ chiêu luyện âm binh ngôn ngữ phù thủy để hẹn
ngày đầu thai đấu thơ với tôi và các bạn văn sĩ hải ngoại. Tôi biết thân tôi lắm, lại trót ăn nói huyênh hoang như vậy
để thách thức cha con ông Diệu. Tôi lo lắm các bạn trẻ ạ, rồi một ngày nào đó
cha con ông Diệu sẽ xúm vào đánh hội đồng tôi? Chắc Ông Diệu sẽ nhảy vào đá thẳng
vào mặt tôi một thế võ gọi là tứ tuyệt song thần, cậu ấm Duật con sẽ bồi tôi một
chưởng gọi là loạn nhịp rối cu. Tôi biết mình thế cô đành phải tung cả hai
chân đá song phi goị là đường thi đả hổ,
rồi xoay gót một cú trúng mặt goị là song thất chéo giò. Để chắc ăn phaỉ bồi
thêm cho hai cha con ông Diệu một đấm gọi là lục bát cổ truyền, để cho cha con
ông bớt khoe khoang kể lể về tài làm thơ bịp. Nói thế các bạn đừng cho tôi nói
phét như thánh tướng, đừng khen tôi mà tốt nhất cứ chê tôi đi, vị nào thấy tôi
viết lách lăng nhăng nghe khó lọt lỗ tai thì cứ viết laị chửi thẳng vào cái mặt
thằng tôi. Tính tôi không thích được khen mà thích được nghe chửi, nghe chửi sướng
hơn nghe người ta khen. Nhưng chửi đúng, phê bình đúng còn viết láo chẳng có hiểu
biết gì như Chí Phèo thị Nở thì tôi sẽ đập lại bằng văn chương lý luận, sẽ vả
cho không còn hạt ngô nào nưả để nhai cơm đấy. Lúc đó đừng có trách tôi lỗ mãng
, thiếu lịch sự nhé. Đã là thơ kể cả lúc bực bội, khó chịu, về những cái bất
công ngu tối vô lý cuả thiên hạ cũng tạo ra cho mình một cảm xúc và làm thơ phê
phán, hay thơ đểu cũng được. Khi yêu thì bảo là yêu, khi ghét thì bảo là ghét,
khi tục tằn mất lịch sự thì bảo là tục tằn, cục cằn đấy và được thi vị hoá
thành thơ có vần điệu hẳn hoi. Chứ đâu cứ nhất thiết chỉ tả vẻ đẹp hoa lá
cành... Thơ là cưả sổ cuả tâm hồn mà: hỉ, nộ, ố, ái....
Tôi mừng lắm có vị nào chưỉ tôi thì tôi lại
qúy vị đó hơn là vị nào khen tôi. Không biết nói vậy có kỳ cục không? Tính nết
ưa nghe chửi cuả tôi là trái với người cộng sản ưa được người khác bốc thơm,
khen láo, nịnh láo. Nực cười cho anh chàng Trần Dân Tiên gì đó viết thuê viết
mướn biạ ra những câu chuyện thương cảm về đạo đức nhân cách cuả ông Hồ. Hiện
nay chưa ai biết lai lịch Trần dân Tiên chui ra từ cái lỗ nẻ nào đây? Không biết
là con cái nhà ai mang họ Trần hay là trần quấy, dân là dân bịp, Tiên là tự
phong mình là Tiên Phật chỉ biết thủ dâm, chơi gái theo kiểu đánh du kích chớp
nhoáng rồi thủ tiêu đi để phi tang, mình vẫn là cụ Tiên trong trắng chưa biết
mùi mồ hôi đàn bà, có thế dân mới yêu.
Họ bịp nhau đến thế là cùng, giống như anh
chàng Hitler sinh ra chỉ có một hột .Theo tiết lộ cuả bác sĩ riêng chăm sóc cho
sức khoẻ quốc trưởng. Chàng Hitler cũng cả đời yêu nước thương dân nên không cưới
vợ. Nhưng sau hậu trường chàng hoang dâm vô cùng, chàng không có khả năng giao
phối bình thường vì chàng chỉ có một hột nên chàng có kiểu chơi gái man rợ thú
tính làm cô cháu gái và bà Braun sợ hết
hồn. Cả hai người đàn bà này đều muốn tự
tử. Cậu Hitler vì căm thù ngườì Do thái vì mẹ cậu là người Do thái, căm thù một
cô gái Do thái nào đó không yêu chàng trai một hột , căm thù các bác sĩ Do
thái, căm thù nhà thờ Do thái ( Sinagoge) ép cậu phải học kinh Thora. Cậu xin
nhập quốc tịch Đức và trở thành quốc trưởng. Vì mối thù xưa cậu muốn tiêu diệt
cả nòi giống Do Thái trên trái đất.
Còn ông Hồ cũng căm thù người
Pháp không trọng dụng và cho ông ta một xuất học bổng để đời ông ta phải lăn
lóc trên đường phố Pari, rửa bát, bồi bàn … Và ông nuôi chí phục thù theo Nga
và Tàu đánh lại Pháp, để đưa đất nước thành nô lệ ý thức hệ và nô lệ cho Tàu.
Thưa các bạn! Dạo này báo
chí Quốc nội thi nhau phỉ báng Đức Cha Tổng
giám mục Ngô quang Kiệt theo sự giật dây cuả đảng về cái gọi là : „ Niềm tự hào
dân tộc“. Vì lý do trên nên tôi đã làm hai bai thơ về vinh quang và tự hào. Thật
đáng xấu hổ và vô liêm sỉ khi hai cụm từ tự hào và vinh quang dân tộc bi lạm dụng
một cách thô bỉ thiếu nhân tính cho chủ thuyết
cộng sản, hàng triệu người phải bỏ mạng một cách vô lý, xua đuổi hai miền
Nam Bắc vào cảnh huynh đệ tương tàn, vì tự hào và vinh quang mà dân tộc Việt
nam phải chịu đựng một cuộc sống không bằng thú vật. Cái tự hào vinh quang cửa
miệng đó nên chấm dứt ngay, hãy nhìn thẳng vào thực tế nhà nước chiếm dụng đất
cuả dân, cướp đoạt tài sản cuả giáo hội để xây dựng công viên, biệt thự, sân
chơi là một điều tự hào hay nhục nhã?
Họ chỉ được cái vớ vẩn, bài
phát biểu cuả Đức Cha Ngô quang Kiệt không hề đả động gì đến cái gọi là vinh
quang tự hào dân tộc cả. Chỉ là nỗi niềm chân thành cuả một người Cha đạo, người
trong nhà bảo nhau. Đúng ra đây là một câu nói nổi tiếng, chính quyền và những
cái loa tuyên truyền nên biết ơn va nghe theo lời khuyên lời dạy bảo cuả Ngài.
Khốn nỗi họ coi Đức Cha như một kẻ thù trong vụ tranh chấp đất đai này nên mượn
lời mấy thằng dở ngô dở ngọng viết bài phỉ báng Ngài. Theo tôi người Cộng sản
thưà biết hơn ai hết cái đau, cái nhục khi chủ thuyết suốt đời họ theo đuối chỉ
là một tà giáo, họ thưà biết hơn ai hết cái nguy hại cuả chủ thuyết cộng sản,
trong lòng họ cũng thầm nguyền ruả khinh bỉ Chủ thuyết cũng như chính bản thân
họ và đồng chí cuả họ. Nhưng taị sao họ không từ bỏ, vẫn ca ngợi Mác Lê Nin, thậm
chí cả Mao Trạch Đông và Stalin? Bởi vì họ là những kẻ vô liêm sỉ và lưu manh
chính trị. Bọn lưu manh không bao giờ từ bỏ con đường kiếm tiền bất chính cuả
mình. Họ bộ chính trị Trung ương đảng và bộ công an chắn hẳn đã xây dựng một học
thuyết ngụy biện. Những tổ môn khoa học sẽ hình thành, chuyên nghiên cứu những
đề tài tung tin giả, phỉ báng, gây công luận, cắt xén, chia rẽ quần chúng, chia
rẽ các tôn giáo trong và ngoài nước… Họ buộc lòng phải bảo vệ tư tưởng Hồ Chí
Minh, định hướng Xã hội chủ nghiã vì hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn là đi
theo con đường chính đạo. Chỉ còn biết hy vọng vào trình độ dân trí và sự đoàn
kết toàn dân.Thực ra tôi là một công dân Đức, không chiụ sự giám sát của nhà nước
Việt nam. Nhưng vẫn mang dòng máu của người Việt nam làm thơ để ca ngợi cái đẹp,
phê phán cái xấu chỉ là lương tâm phản ứng cuả một người học làm thơ và có đôi
chút tâm hồn thi sĩ mà thôi
Đôi dòng tâm tư muôn dãi bày
với các bạn về văn chương thời thế. Chúng ta phải nhìn thẳng vào hiện trạng, phải
xét lại những con người mà chúng ta đã nhầm lẫn tôn kính như Hồ Chí Minh, Tố Hữu,
Xuân Diệu, Hoài Thanh v.v.. mà các bạn trẻ cuả chúng ta đã nhầm lẫn sùng bái họ.
Thương Hồn Văn Thi Sĩ
trong vụ án nhân văn giai phẩm
Nghĩ lại cho đời thật đắng
cay
Oan hồn thi sĩ xót thương
thay
Ra đi tức tưởi rơi dòng lệ
Cái án nhân văn nhục thế này
Có phải vì ai viết tứ thơ
Vương buồn cố quốc xuốt canh
thâu
Tình thương không khéo gây
ra nợ
Để lại ngàn thu hận mối sầu
Thế kỷ lầm than một vết nhơ
Nhân văn giai phẩm án thù
xưa
Trần Dần đi hẳn còn lưu lại
Một chút tình thơ lúc xế chiều
Tôi hiểu các anh những trí
nhân
Tình yêu ngang trái thuở vô
thần
Một lòng một dạ đi theo đảng
Mà vẫn không xong sẹo oán hờn
Thi sĩ người ơi mắt chưá
chan
Hồn bay non nước đỉnh xa gần
Quyết không bẻ uốn cong ngòi
bút
Theo lũ vô loài để tiến thân
Quốc sĩ nên không biết cúi đầu
Bán thân cho quỷ sứ yêu ma
Ăn gian nói dối theo thời thế
Xuân Diệu Hoài Thanh có thế
ư?
Thôi nhắc làm chi tủi hận buồn
Căm loài quỷ dữ bán lương
tâm
Văn chương thơ phú đầy ân
oán
Tố Hữu Lan Viên bóng ác thần
Hậu thế ngày nay đã biết nhiều
Cái thời bưng bít đã đi qua
Nhân văn giai phẩm là yêu nước
Tạo dựng giả thành án việt
gian
Phan Khôi Trương Tửu nhớ
Hoàng cầm
Nguyễn Bính Hoàng Chương với
Hữu Loan
Còn nữa bao nhiêu sao kể xiết
Oan hồn sông nuí Nguyễn Tường
Tam.
16 .07.2008 Lu Hà
Viết ngày 23.3.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét