Không phải vô tình, hay ý trời
xếp đặt mà tôi được đọc một bài thơ tình của một tác giả tên là Nguyễn thị Việt
Nga.
Theo tôi tác giả không phải là
người làm thơ
chuyên nghiệp có tiếng trong văn đàn, nhưng bài thơ cuả Nga đã khoan vào tâm hồn
tôi một nỗi buồn bâng khuâng vẩn vơ ngớ ngẩn. Tôi cứ phải nghĩ mãi về nỗi khổ
cuả Nga, về hoàn cảnh ngang trái bi lụy cuộc đời người thiếu phụ mà Nga đã bật ra
thành những lời giản dị mà làm tan nát lòng người...Tôi buộc phải viết
bài tâm sự này hay gọi là bình thơ cũng được. Nếu không viết ra thì lòng tôi cũng
khó chịu vô cùng. Mình tự dưng vô cớ mang nỗi buồn cuả một người phụ nữ xa lạ
vào tâm hồn mình và tự làm khổ mình một cách vô lý vậy sao? Vậy thà viết ra để
tự giải thoát còn hơn chôn dấu mãi nó ở trong lòng.
“Thế là em thành thiếu phụ
Nét vô tư đã vơi dần…”
Có thể ngày xưa Nga là một
cô gái trẻ trung ngây thơ, hồn nhiên nhí nhảnh dại khờ. Nga từng yêu một bậc
chính nhân quân tử, khôi ngô tuấn tú văn võ kiêm toàn, siêu quần bạt chúng…
Nhưng Nga chỉ yêu theo cảm tính mà không hiểu bụng dạ cuả người quân tử. Người
ta yêu thích Nga và quý Nga biết chừng nào? Có thể Nga kiêu căng thái quá mà
làm người quân tử bực mình bỏ đi? Vì loại người này thừa khả năng trinh phục
trái tim cuả nhiều cô gái khác thuyền quyên thục nữ lộng lẫy hơn Nga rất nhiều?
Có thể Nga nhầm lẫn mà đánh giá thấp người ta chăng? Nga lại dại dột gắn bó với
người mà kẻ kiêu hùng coi thường….? Phàm
ở đời những bậc văn tài lương đống thường ẩn mình trong cái vẻ quê muà, nhưng
khi phải ra mặt đấu đá với đời thì lại lạnh lùng quyết đoán vô cùng. Bây giờ đã
là thiếu phụ, chưa hẳn Nga đã quyên anh chàng có cá tính đặc biệt khác người
đó?Tôi cũng hay làm thơ và nhạy cảm thấy rằng: Trong thơ Nga phảng phất một sự ân hận. Hỏi thật nhé: Có phải chỉ để
viết riêng cho chồng hay Nga còn muốn mượn thơ để tâm sự giãi bầy về một nỗi niềm
nhung nhớ luyến tiếc thuộc về quá khứ xa xăm...?
” Âu lo hằn lên khoé mắt
Tiếng cười cũng bớt trong
hơn”
Chắc hẳn lấy chồng rồi, Nga
phải chịu một cuộc sống vất vả bộn bề với cơm áo gạo tiền. Chồng cuả Nga có thể
lúc yêu chỉ yêu và yêu mà thôi và Nga gửi
gắm tất cả trái tim cho chàng. Yêu để mà yêu thì thiên hạ ai mà chẳng làm được
theo cái bản năng sẵn có cuả tạo hoá ban cho? Khi đã thành vợ thành chồng thì
những cái xấu, nhược điểm tài năng có hạn mới được phơi bày ra. Thường những
anh chàng võ mồm, khéo nịnh người yêu đều bất tài, kém cỏi nhu nhược khó mà đa
mưu túc trí chọi lại với đời... Anh chồng đó chỉ đủ khả năng trí trá chọi lại với
Nga thôi. Tôi nói vậy có đúng không Nga? Nên bây giờ Nga mới thấm thiá sự ngây
thơ bồng bột cuả nình mà lo âu hằn lên khoé mắt, tiếng cười cũng bớt trong hơn.
Tiếng cười đã đục đi cuả mùi đời, đầy đau khổ đắng cay? Vì chồng mình so với
thiên hạ kém quá, lo thân mình không nổi thì lo sao nổi cả cho vợ con mình? Có
thể Nga như một bông hoa tàn héo dần, còn đâu nét trẻ trung xinh tươi sẵn có mà
cha mẹ đã sinh ra?
“Búp bê ngày xưa nhí nhảnh
Bây giờ ngồi hát ru con”
Có thể ngày xưa Nga đẹp lắm
như một con Búp Bê, đôi mắt to đen trong trẻo và hơi ngồ ngộ tồ tồ cuả sự chân
chất dại khờ? Con Búp Bê này chỉ để làm cảnh và không biết nói... Chỉ để làm mồi
cho hạng đàn ông tầm thường kéo mồm nịnh bợ, ba hoa xích thố? Còn hạng đàn ông
phong trần từng trải thì họ có chiều sâu cuả tư duy trí tuệ vời vợi thì Nga
không đủ sức vươn tới để mà hiểu được lòng họ? Biết đâu có người ta yêu Nga thực
lòng nhưng Nga không hiểu người ta mà để lỡ mất đi cơ hội. Người ta quý trọng
Nga thì Nga lại cho là xấu, đen trắng giả thật lẫn lộn không phân biệt nổi đúng
sai? Vì loại đàn ông này coi tình yêu là sự tự nguyện từ hai phiá chứ không coi
chinh phục trái tim người phụ nữ là một tài ba, một tài vặt Sở Khanh.
” Lo từng đêm chồng về muộn
Lo trời bất chợt bão giông”
Qua giọng thơ này, xin lỗi
Nga nhé: Chồng Nga là một ngã đàn ông tầm thường, lấy anh ta như rước hoạ vào
thân, từng đêm phải lo lắng ưu phiền. Một người bất tài kém cỏi cũng có thể ngoại
tình ba lăng nhăng và bỏ Nga? Nga lo sợ một sự đổ vỡ trong gia đình? Chỉ còn biết
ôm con mà hát mà ru mà hy vọng? Sao mà đời Nga khổ vậy? Tôi chỉ là người thiên
hạ thôi cũng cảm thấy mủi lòng và thương Nga.
” Viển vông gửi về mây gió
Bao nhiêu nông nổi qua rồi”
Câu thơ này, tôi dám chắc,
khẳng định rằng: Nga không chỉ viết về người chồng hiện tại mà Nga còn nhớ đến
một người tình lý tưởng cuả một thời con gái xa xưa.... Và Nga đã bỏ lỡ mất đi
bao nhiêu cơ hội để được yêu.... Như Nga viết trong thơ là mình như con Búp Bê
và nghĩ là Búp Bê là để thiên hạ tranh dành nhau, người nào khéo mồm tán tỉnh
được Nga thì mới được coi là kẻ có tài. Như người ta thường nói: Thằng A giỏi
thật nó xấu trai bần tiện như vậy cũng cưa đổ con Nga. Thằng B trông như một võ
sĩ văn chương phú lục rắt đầy mình cũng phải bất lực mà trơ mắt ếch ra mà nhìn?
Ở đời ai học được chữ ngờ tiểu nhân vẫn thắng quân tử mới lạ? Tiện đây cũng xin
tự giới thiệu với Nga: Tôi là tác giả cuả rất nhiều bài thơ tình. Tôi có đáng
được gọi là thi sĩ không thì điều đó không quan trọng. Chỉ biết rằng tôi rất hiểu
tâm trạng cuả Nga, chỉ đọc một lượt tôi đã biết Nga muốn nhắn nhủ cái gì cho
người trần thế.... Cuộc đời là vô thường, một kiếp đời cũng phải qua đi để hy vọng
vào kiếp sau sẽ gặp lại người Nga thực sự yêu chăng?
Tôi là một người cha, người
chồng tốt và tôi không cần phải buôn tàu bán bè ngược xuôi, nhưng tôi cũng lo
cho vợ con tôi một cuộc sống ổn định về kinh tế. Cái thú vui nhàn nhã cuả tôi
là thơ phú ngâm nga cho vui thôi. Tôi biết lo tất cả cho vợ tôi, để trả ơn bà ấy
đã sinh cho tôi một đàn con là những thiên thần và bà ấy đã biết yêu tôi và chọn
tôi làm chồng.
” Xoè bàn tay biết mình bớt
dại
Trước bao nhiêu đen trắng cuộc
đời”
Có thể lúc này Nga ngồi nhớ
những người đã từng thích Nga yêu Nga, nhưng chắc chắn chỉ có một người mà Nga
sẽ suốt đời không quên và người ấy bây giờ đang ở một phương trời xa lạ, xa
cách ngàn trùng ?
Nga đã khôn lên theo thời
gian tuổi đời, nhưng tình yêu thì vĩnh viễn ra đi không bao giờ quay trở lại với
Nga dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh. Trai tham sắc, gái tham tài. Người đàn
ông đó chắc chắn sẽ không ế vợ đâu Nga nhỉ?
Những câu thơ sau là những
hình ảnh đẹp với người chồng cuả Nga khi hai người mới gặp nhau và những thất vọng
cuả Nga, cũng như bao câu chuyện tình cuả hàng triệu hàng ngàn người trên trái
đất này. Theo tôi không có gì đặc biệt cho lắm.
“Em quên những chiều thứ bảy
Anh quên những đoá hoa hồng
Suốt ngày bên nhau sớm tối
Ta toàn nói chuyện tiền nong
Bỗng dưng em thèm được khóc
Bỗng dưng muốn được dỗi hờn
Bỗng dưng cứ thèm được hỏi
Bản nhạc này em thích
không…!”
Chúc Việt Nga hạnh phúc và bằng
lòng với hiện tại.
Lu Hà
Chú Thích: Lu Hà là bút danh
cuả tôi, tôi là người Việt Nam chứ không phải người Tàu vì chữ ” Lu ” đâu
Không biết tác giả Nguyễn Thị
Việt Nga hiện nay đang sống ở đâu. Nhưng bài thơ Nga đã viết ra làm cho tôi có
một nỗi buồn man mát. Chẳng hiểu tại sao mà sự linh cảm này làm tôi buồn như vậy?
Tôi xin cảm cảm tác luôn
thành thơ nhé. Chúc Việt Nga luôn may mắn và hạnh phúc với chồng con
Mộng Lành Tàn Phai
cảm tác khi đọc một bài thơ
Bài thơ em viết nơi nao
Nôn nao giọt lệ xôn xao má hồng
Một thời ảo mộng hồng hoang
Trôi qua như đám sương bồng
cỏ lau
Người xưa năm ấy đi đâu?
Long lanh ánh mắt chan hoà nắng
mai
Thướt tha vóc ngọc chương
đài
Hàng hiên lãm thúy tuôn dài
năm canh
Ngậm ngùi thỏ thẻ yến oanh
Người Nam kẻ Bắc rũ cành phù
dung
Phong trần cát bụi dặm trường
Đời anh lăn lóc bi thương
não nùng
Em về búi tóc sang ngang
Tình ta chia cắt Trường
Giang đôi bờ
Bài thơ rớm lệ u sầu
Vẩn vơ mà nghĩ chân cầu tử
sinh
Ba sinh duyên nợ sao đành
Luân hồi trăn trở mộng lành
tàn phai…!
19.8.2011 Lu Hà
Duyên Phận Bẽ Bàng
viết cho N
” Một ngày tình bỗng khói
sương
Tôi về gom chút tàn hương cuối
trời”
Anh đi biền biệt mất rồi
Không hề ngoái lại một lời
chia ly
Hận tình là bởi vì ai
Trái tim băng giá suốt đời
chẳng quên
Tưởng rằng thục nữ thuyền
quyên
Ngây thơ lầm lỡ thản nhiên hững
hờ
Cuộc tình xao xác ba thu
Đời hoa tan nát bến bờ nổi
trôi…
Đến khi em hiểu than ôi!
Lòng anh đắm đuối khác người
trần ai…
Yêu anh thì đã muộn rồi
Chinh nhân dặm thẳm xa xôi
ngàn trùng
Nhớ thương thì cũng lỡ làng
Đời anh như cánh chim bằng
tung bay
Tháng ngày khô héo cỏ cây
Đất trời lồng lộng đắng cay
nỗi lòng
Dù cho em có lấy chồng
Anh đi lấy vợ bẽ bàng hoàng
hôn…!
24.1.2011 Lu Hà
Nấm Mồ Hoang
Nhớ xưa tức tưởi sôi dầu
Tình tôi đã chết bạc màu
giai nhân
Hay rằng năm tháng héo tàn
Xới tung nghiã điạ trần gian
u sầu
Hồn ma tê tái từ lâu
Lòng tôi khô héo ngàn thu lá
vàng
Vì sao duyên sự lỡ làng
Kiếp này tủi nhục vấn vương
làm gì?
Hận đeo vào sổ luân hồi
Ngán đời ta phải gặp người
bán tơ
Đẹp gì một sợi chỉ thưà
Xe nhầm nguyệt lão gán vào
tình ta
Thế nhân bạc bẽo ai ngờ
Năm canh rầu rĩ cấu cào tâm
can
Hoang vu biển cả vô thần
Thuyền tình tan nát hoa tàn
kém vui
Khi em thấu hiểu sự đời
Thì anh cao chạy xa bay mất
rồi
Bẽ bàng giọt lệ đầy vơi
Võ vàng ngơ ngác còn nhồi phấn
son
Bao thu lá uá cao dần
Trắng trong chẳng giữ lưã lần
đời hoa
Rượu tàn lạc nẻo đường xa
Ê chề quay lại tình ta lỡ rồi
Đại bàng vùng vẫy biển khơi
Nghe như trận gió đến rồi lại
đi...!
30. 6. 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét