Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015

Thơ Tình Chùm 168





Bông Tuyết Rơi
hoạ và cảm tác thơ  Phạm Kim Tiên: Xin Đừng

Anh muốn tặng em ngọn gió động
Làm tan băng giá nỗi chờ mong
Hồn em anh thổi thành bông tuyết
Cho má em hồng với gió đông


Cơn gió mơn man quặn nỗi lòng
Bởi người thục nữ lạnh hương nồng
Đông đừng thổi mạnh càng tê tái
Nhè nhẹ hoàng hôn dễ nhớ thương

Em ở nơi nào có biết không?
Âu Châu xứ sở những rừng thông
Cuối năm tất bật người mua sắm
Cầu Chuá ba ngôi đẹp phước hồng

Yểu điệu thuyền quyên ngắm gió đông
Thanh thanh duyên dáng tóc tơ vương
Bâng khuâng tư lự anh thầm hỏi
Biết đến bao giờ được tướng công...?

Thơ phú ai hay chuyện ái tình
Bướm ong dìu dặt má hồng xinh
Chiêm bao lại thấy gieo cầu luạ
Khúc nhạc nghê thường vọng trời xanh

Công chuá mừng vui đấng quân vương
Nghe chàng phò mã tấu văn chương
Trong vườn ngự uyển Lâm Văn Các
Văn võ bá quan đến chúc mừng...

Bỗng đâu gió lạnh luà khe cưả
Chếc bóng đang bay  đến cổng trời
Kim Tiên biền biệt bao giờ lại
Gửi lại cho lòng bông tuyết rơi!

13.12.2011 Lu Hà




Hôn Như Gió Thổi
cảm tác từ thơ và ảnh Hanh Dam: Đông Lại Về

Tuy chưả gặp em vẫn chưá chan
Lâng lâng ánh mắt nước mây vần
Cho anh mơn trớn hồn thơ dại
Em ở quê nhà đợi gió xuân?

Đông đến mà sao cảnh vẫn tươi?
Dưới giàn thiên lý gió mây trôi
Kính dâm nấp bóng hồn thu thảo
Yếu ớt từng tia với đất trời...

Em gái quê nhà ai có hay
Tưởng nàng ngọc nữ bị lưu đày
Thiên đình hái trộm tiên đào mộng
Tình ái ngàn thu vẫn đắng cay...

Em nhé cho anh một chút nào
Hôn lên nhè nhẹ những vần thơ
Vai gày vắng vẻ lòng tê tái
Giọt lệ chua cay nỗi tủi sầu...

Tuyết rơi lã chã trong lòng em
Vương vấn bao nhiêu những nỗi niềm
Lời thề non nước theo mây gió
Dưới giàn thiên lý cánh hoa mềm...

Em thật hồn nhiên rất đáng yêu
Cho anh ve vuốt tấm lưng kiều
Hôn em nhè nhẹ như gió thổi
Vờn mái tóc em dưới nắng chiều!

Anh đã phải lòng em mất rồi
Tình anh như chiếc lá thu rơi
Em ơi có biết mà thầm gọi
Hẹn đến muà sau em gái ơi!

14.12.2011 Lu Hà



Mặn Mà Như Xưa
cảm tác thơ Cánh Hoa Tuyết: Tình Nồng


Anh đã sắp chết rồi em ạ
Bởi tình em chan chưá hoang vu
Khung trời mây tím mưa sa
Sắt se điệu nhạc sầu u não nùng

Anh đã tới thiên đàng cõi chuá
Phút ái ân chẳng có là bao
Để rồi lại phải dời nhau
Trùng dương dặm thảm biển xa mịt mù

Em yêu dấu tình thơ hoàn hảo
Vượt phong ba bão tố đại dương
Con tim quằn quại đêm trường
Đê mê ngây ngất má hồng nôn nao

Tình rất đẹp hương hoa nồng thắm
Phút giây thiên ảm đạm nỡ nào
Thiên đình sấm chớp xôn xao
Ai cho phàm tục lạc vào cõi tiên

Em khóc lóc lệ tràn châu nhỏ
Bởi thiên binh hùng hổ vây quanh
Mái đầu tiên nữ còn xanh
Bông hoa cánh tuyết hoá thành thư cưu

Anh con trống bên bờ gọi mãi
Dòng sông tương rền rĩ dãi dầu
Quan quan thiên hạ chi châu
Cánh hoa cánh tuyết mặn mà như xưa...

11.12.2011 Lu Hà




Tôi Đã Gặp Nàng
cảm tác từ tấm hình ghép cuả Cánh Hoa Tuyết

Cánh hoa tuyết tan dần trong tuyết
Đôi mắt huyền tha thiết như mơ
Mênh mông một giải sương mờ
Từng bông tuyết trắng thấm vào hồn tôi

Ôi thích quá ngất ngây nghiêng ngả
Tôi muốn nằm lơi lả bên em
Mê man cảm giác êm đềm
Từng bông tuyết trắng bên thềm thiên thai...

Nghe gió thổi bên tai vẫy gọi
Hồn tôi nhoà cùng với bóng ai
Tóc mây loã xoã bờ vai
Cõi huyền say ảo canh dài đêm thâu...

Trong lầu ngọc Hằng Nga cung quảng
Khúc nghê thường lãng đãng em yêu
Cánh hoa chan chưá yêu kiều
Hoá thành tiên nữ mĩ miều ôm tôi....

Rượu cứ rót mê tơi tầm tã
Trận gió mưa suồng sã như điên
Trần gian trái lại ưu phiền
Bát cơm manh áo gạo tiền khổ đau

Cánh hoa tuyết Lu Hà bỗng gọi
Ở lại đây cùng với em thôi
Đừng về nơi ấy xa xôi
Cam lai khổ tận chơi vơi biển hồ

Tôi bất giác nghẹn ngào nức nở
Nghe tiếng gà láo nháo gáy to
Xôn xao bỗng có tiếng ho
Bước chân rầm rập người ta đi làm...

Tôi sực tỉnh lồm ngồm bò dậy
Nhìn xung quanh chẳng thấy em đâu
Bên lò sưởi ấm chạy ga
Nhìn ra cưả sổ xa xa tuyết mờ....

11.12.2011 Lu Hà




Mây Bay Mất Rồi
tặng Kim Tiên và Phương Lương

Hai cô thục nữ hiền lương
Lâng lâng trái bưởi thơm hương chín vàng
Khiến chàng quân tử ngỡ ngàng
Nưả đi nưả ở dùng dằng mà thương
Đi thì tình lại vấn vương
Ở thì chẳng rõ má hồng có yêu
Thướt tha hai đoá xuân kiều
Đông Ngô một thuở sớm chiều ngẩn ngơ
Ơ kià Tào Tháo Chu Du
Nổi xung binh lưả bướm đào xôn xao
Cung đàn dìu dặt sông hồ
Giang Nam con gái anh hào đang xuân
Thương ông Lưu Bị tuổi dần
Tay dài quá gối nồng nàn thiết tha
Xót xa lữ khách xa nhà
Ngắm hai bức ảnh ngàn thu lại về...
Việt Nam dặm nẻo sơn khê
Mắt nai lay láy dầm dề nguồn cơn
Đêm nay vào mộng nhập hồn
Cùng hai tiên nữ nỉ non vui vầy
Ái ân suốt cả canh chầy
Vừng dương lừng lững mây bay về trời...
Để ai ở lại cõi đời
Vào ra tưạ cưả tuyết rơi đầy thềm...!

13.12.2011 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét