Chiều Đông Thương Huế
cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Nhớ
Huế
Giọng Hồng Vân nghe mà rơi lệ
Mai hoài Thu nhớ Huế người
ơi!
Sầu dâng mằn mặn lên môi
Nhạt nhoà bóng dáng bồi hồi
lòng tôi...
Lỡ chân bước một đời tủi hận
Biết ai còn vương vấn với
ai?
Muà trăng Vĩ Dạ vơi đầy
Đôi bờ xa cách đắng cay ngậm
ngùi...
Cơn sóng vỗ xa xôi nghèn nghẹn
Cành thùy dương gãy vụn xuôi
dòng
Hương Giang hờ hững hỡi lòng
Lá vàng rơi rụng má hồng năm
nao...
Chiều ni lạnh nghẹn ngào lại
khóc
Nghìn trùng xa thổn thức Mạ
ơi!
Chi mô ngày tháng xa vời
Quê hương một thuở chân trời
cò bay...
Con phố nhỏ hàng cây phượng
vĩ
Cầu Trường Tiền đắm đuối ngẩn
ngơ
Trầm hương Thiên Mụ dạt dào
Bướm ong dìu dặt chuông chuà
sương rơi!
Duyên còn nợ người đi chẳng
nỡ
Ngoảnh đầu nhìn nhớ Huế tái
tê
Mưa mù giăng kín ê chề
Lối đi xoá lấp ngày về ngóng
trông...
Tình vạn dặm nhớ thương Huế
lắm
Huế cuả Thu lận đận khổ đau
Bún bò chả quế bốn muà
Hò ơ tiếng hát mặn mà nôn
nao...
8.3.2012 Lu Hà
Đôi Mắt Quầng Sâu
chuyển thể thơ Mai hoài Thu:
Thế Vẫn Còn Chưa Đủ
Mơ màng thổn thức giưã ban
trưa
Thành phố Sài Gòn trải gió
mưa
Thu về chìm dưới trời giông
tố
Chân bước vội vàng nặng trĩu
đau...
Con đường xưa vẫn hai hàng
liễu
Bỗng hiện về bao kỷ niệm xa
xôi
Còn mất chăng bây chừ quá khứ
Hững hờ làn tóc phủ buông
lơi...!
Tôi nhớ em tình đời thứ lữ
Bụi hồng trần chẳng xước màu
da
Bao đêm trăn trở hồn run rẩy
Cơn gió ba đào nỗi xót xa...
Dòng nước xoáy quanh buồn chảy
xiết
Hồn bơ vơ lạc lõng đôi bờ
Bước chân già yếu thương đau
quá
Tủi hận trào dâng lỡ chuyến
đò...
Tôi về đây chốn nơi tình cũ
Chẳng có gì tay trắng hoá
câm
Tim yêu lạnh buốt sầu tê tái
Chết lặng nhìn em dạ tím bầm...
Tôi đã khóc bao đêm mất ngủ
Em nhìn tôi tóc bạc hoa dâm
Ôi! Tình ta vẫn còn chưa đủ
Đôi mắt quầng sâu lệ ướt đầm...!
20.3.2012 Lu Hà
Gió Mây Não Nùng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Anh Đi Rồi
Một ngày Đà Lạt mưa thu
Hàng thông tầm tã âm u gió
luà
Bên đồi ma chướng lờ mờ
Đường dài quán cũ xót xa sụt
sùi
Dương cầm thánh thót ngậm
ngùi
Lòng em tê tái dập vùi trời
ơi!
Buồn sao anh đã đi rồi
Còn ai dạo khúc tình người
men say
Lang thang giọt lệ đắng cay
Chiều hoang biền biệt vơi đầy
nỉ non
Bước đi nằng nặng trào tuôn
Mưa càng ảm đạm nỗi buồn sầu
đưa
Đi tìm hạnh phúc nơi đâu
Mong manh bọt biển nhạt nhoà
hồn ma
Anh giờ yên giấc mộ sâu
Âm dương cách trở mịt mù
trùng khơi
Đường tình đôi ngả xa xôi
Gần nhau chẳng được chơi vơi
mái đầu
Lững lờ nước chảy về đâu
Lá vàng rơi rụng chân cầu xa
bay
Lầm rầm khấn nguyện ai hay
Nghẹn ngào thổn thức gió mây
não nùng
Em về trở lại quê hương
Khói nhang nghi ngút đoạn trường xanh xao!
Khói nhang nghi ngút đoạn trường xanh xao!
11.3.2012 Lu Hà
Hoa Trắng Mộ Tình
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Lời Cuối Cuộc Tình
Chiều tà lãng đãng mây trôi
Khói vương Đà Lạt trăng soi
đáy hồ
Sầu rơi lối sỏi mộng mơ
Sương buồn thơ thẩn bơ vơ lá
vàng...
Trời Đông buốt giá bóng nàng
Lạc loài chìm đắm ngỡ ngàng
bước đi
Lung linh từng vệt trăng mờ
Cuộc tình vỡ vụn má đào xanh
xao...
Hồn ơi! Chẳng biết nơi nao
Mưa bay xa tít xôn xao chân
trời
Trời ơi! Ta mất em rồi!
Con chim rũ cánh tàn hơi cuối
đời...
Đêm về trú trụ xa xôi
Hồn leo đỉnh núi tả tơi não
nùng
Thông reo gió thổi hãi hùng
Quanh hồ than thở dở dang lỡ
làng...
Tình yêu thung lũng phũ
phàng
Em tôi còn nhớ ngày tang nấm
mồ
Khói hương nghi ngút lờ mờ
Bên vòng hoa trắng nghẹn
ngào xót xa...
10.3.2012 Lu Hà
Hồn Sầu Mộng Tưởng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Hồn Điên
Hồn sầu mộng tưởng em điên
Sài Gòn xa cách gọi tên nhớ
người
Ôm bao kỷ niệm xa vời
Nỗi buồn da diết bồi hồi chiều
thu...
Mảnh hồn phiêu bạt nơi đâu?
Theo làn gió thổi chân cầu
bơ vơ
Hoa nhàu cỏ uá xác xơ
Trái tim nhức nhối bơ phờ
tương tư...
Nưả đêm mộng rủ mây xa
Sáng ra ngơ ngác sầu đưa hỡi
người!
Ngày đêm giống hệt mãi hoài
Lòng thương người sống tả
tơi nỗi niềm...
Bước chân chậm rãi từng đêm
Căn phòng vắng lạnh càng
thêm tủi sầu
Men cay ly rượu nhạt nhoà
Chẳng vơi tâm sự mịt mù
sương sa...
Đông tàn vật vã gối nhàu
Chập chờn hồn lạc âm u cõi
nào?
Xuân sang ong bướm dạt dào
Tình đau giãy giuạ nghẹn
ngào canh thâu
Hoa tàn lược biếng gương sầu
Lá vàng rơi rụng mái đầu
thiên thu
Hồn điên chẳng biết đi đâu
Có ai dẫn lối thì đưa hồn về...?
10.3.2012 Lu Hà
Hồn Trong Sương Khói
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Độc Hành
Trong đêm tối mịt mù sương
toả
Tiếng côn trùng biển cả chơi
vơi
Mênh mông hồn lạc xa xôi
Có nghe ta gọi từ nơi chốn
nào...
Hồn thổn thức âu sầu ảo não
Ánh trăng mờ thổ lộ mưa
giăng
Men nồng chén rượu dở dang
Niềm vui khô cạn lỡ làng giọt
châu
Linh hồn phủ kín màu xanh đá
Ta nuốt từng ngụm nhớ xanh
xao
Tim đau se thắt bơ thờ
Độc hành trống trải hững hờ
triền miên
Rượu cứ rót ưu phiền trăn trở
Quyện vào từng nhịp thở lời
thơ
Thoảng bay nhân ảnh bóng mờ
Yêu kiều yểu điệu thướt tha
hồn về
Bao thương nhớ sơn khê dặm nẻo
Cách biệt trùng đôi ngả âm
dương
Nắng mưa đơn độc trên đường
Phất phơ áo trắng khói sương
xa gần...
21.3.2012 Lu Hà
Khóc Tiễn Người Đi
chuyển thể thơ Mai hoài Thu:
Tôi Sợ Lắm Rồi
Tôi sợ lắm nắng vàng hiu quạnh
Gió muà thu lạnh mảnh hồn
tan
Lòng buồn lại nhớ trăng ngàn
Hương đưa một thoáng trăm
vàn xót xa...
Giọt cô phụ mưa già thêm tuổi
Nổi tương tư tê tái muộn phiền
Sầu dâng tí tách mái hiên
Lòng sao cay đắng triền miên
tháng ngày
Tôi sợ cả vơi đầy đắm đuối
Chiều muà thu sương muối dịu
dàng
Trông về quê bạn mây giăng
Mình tôi thơ thẩn lang thang
bên đồi
Đồi hoang vắng lưng trời bát
ngát
Màn sương mù thấm ướt vai gầy
Trăng mờ huyền ảo xuống đây
Thấu chăng bao cảnh đoạ đầy
trần gian...
Tình vạn dặm muôn vàn sao
sáng
Để hồn Thu chết lặng hư hao
Dòng khô suối cạn lệ sầu
Khóc đưa tiễn biệt độ nào
người đi!
15.3.2012 Lu Hà
Mảnh Hồn Bơ Vơ
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Thổn Thức
Xích gần một chút nưã anh
Để em khỏi lạnh sương cành
lá rung
Vơi đi thổn thức não nùng
Lệ nhanh thấm ướt trập trùng
màn đêm...
Anh ơi! Ôm siết chặt em
Ngất ngây gió thoảng cánh
rèm mành buông
Con tim máu nóng khơi dòng
Tình say hãy uống cho lòng mềm
say...
Hương tình vương vấn đắng
cay
Rồi mai xa cách tháng ngày
mưa rơi!
Em về phương ấy xa xôi
Cùng ai tâm sự chơi vơi mảnh
hồn...
Nói rằng anh vẫn bồn chồn
Nhớ em rượu ngọt môi son men
nồng
Cuộc đời như một dòng sông
Phù du bèo bọt mênh mông biển
trời
Ở nơi đất khách quê người
Sương thu lạnh lẽo buồn trôi
não nề
Lược gương biếng chải ê chề
Mưa đêm nặng hạt dầm dề canh
thâu
Anh ơi! Năm tháng xa nhà
Từng thu da diết cỏ dầu héo
hon
Muộn màng chôn mảnh hồn non
Tình ta lạc lõng mây vờn gió
đưa...
16.3.2012 Lu Hà
Mảnh Sầu Riêng
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Hồn Điên
Dù xa cách trùng dương ngàn
dặm
Sài Gòn ơi còn thắm cái tên
Từng đêm thổn thức ưu phiền
Tình yêu đắm đuối triền miên
nỗi niềm...
Nhớ da diết êm đềm nắng nhạt
Gió thu về phiêu bạt trời mơ
Thẫn thờ buồn gửi vào thơ
Trái tim rã nát bến bờ yêu
đương
Từng thảng thốt nghe lòng
trăng trối
Ngày và đêm sám hối tìm nhau
Không gian mờ mịt âu sầu
Bóng người lay lắt hồn đau sụt
sùi
Đời giá lạnh chôn vùi nhung
nhớ
Căn phòng hoang lệ nhỏ cô
liêu
Men cay ly rượu tiêu điều
Chẳng vơi tâm sự mỗi chiều
hoàng hôn
Thu ảo não đông buồn xuân
tái
Hồn chập chờn lạc cõi hư vô
Đêm say ân ái mịt mờ
Tình đau giãy giuạ bên bờ
sương sa
Hoa phượng vĩ ve sầu réo gọi
Tình thiêng liêng le lói sầu
riêng
Hồn điên giấc mộng ngả
nghiêng
Có ai giải thoát gông xiềng
tương tư?
15.3.2012 Lu Hà
Thân Phù Thể
Hàng cây ảo não soi gương
Mênh mông hồ nước càng
thương bồi hồi
Vi vu gió gọi u hoài
Lao xao sóng động tình người
xa xôi
Vẩn vơ theo gió chơi vơi
Lần theo cánh nhạn trần ai
nhạt nhoà
Bây giờ nàng ở nơi đâu?
Để tôi sầu tưởng tương tư nỗi
niềm
Nghẹn ngào thổn thức trái
tim
Muà xuân chớm nở im lìm xót
xa
Chẳng màng lầu ngọc gác hoa
Tìm ai tri kỷ đậm đà bên
nhau
Bao giờ thể ngọc gấm hoa
Cung trăng dìu dặt hằng nga
mỉm cười
Aí ân trần thế vui vầy
Ngẫm thân phù thể nổi trôi
mà buồn!...
16.12.2010 Lu Hà
Thương Người Thục Nữ
Thơ theo dòng nước cuốn trôi
Văn như thác đổ sục sôi tâm hồn
Trái tim nao nức đa đoan
Mấy phen rạo rực máu tràn chưá chan
Canh khuya tầm tã mưa dầm
Hàng hiên thánh thót âm thầm nỉ non
Lao xao mộng tưởng trăng ngàn
Bồng bềnh lơi lả điệu đàn ái ân
Buông tuồng ướt đẫm môi son
Không gian đứng lại trống dồn một
thôi...
Nhớ ai ngồi gốc cây hoè
Khóc đàn kiến lưả chôn vùi nước mây
Thương người thục nữ xa xôi
Trùng dương dặm thẳm ngậm ngùi thở than!
26.12.2010 Lu Hà
Tình O Gái Huế
chuyển thể thơ Mai Hoài Thu:
Đường Về Xứ Huế
Trăng lu một mảnh Huế mù
sương
Lã chã mưa rơi nặng phố phường
Thuyền nan sông nước mênh
mông lạnh
Tha thiết tình o đượm má hồng
Môi hường nhấp chén rượu quỳnh
tương
Tiếng sáo trong veo điệu não
nùng
Đàn ai réo rắt sầu thương tủi
Ớn lạnh hàng cây khóc cố
hương
Đêm tàn sương xuống bến Vân
Lâu
Trầm bổng nôn nao vẳng tiếng
hò
Áo dài tím Huế còn da diết
Tôn Nữ nhớ chồng nức nở mưa...
Đường về xứ Huế có xa không?
Cách trở non sông dốc chập
chùng
Hải Vân heo hút ngàn mây phủ
Sương khói mù xa cảnh mịt
mùng
Nam Bình khúc nhạc buồn se sắt
E ấp kià ai trái mộng đào
Giận hờn quầy quả yêu yêu
quá
Diễm lệ đa tình đẹp thướt
tha
Dù chàng đắng ngọt với chua
cay
Bầm tím đôi môi vẩn đắm say
Chín bỏ làm mười em gắng chịu
Một hai sớm tối nghiã vơi đầy
Gái Huế sắt son dạ với chồng
Dịu dàng nhỏ nhẻ thật là
thương
Quảy gánh du dương kĩu kịt
bán
Chiều về tấp nập bến sông
Hương
Tôi đã trở về khu phố cổ
Thiên đàng một thuở mộng tơ
vương
Hàng cây phượng vĩ còn tươi
thắm
Tà áo trắng bay gió phập phồng...
15.3.2012 Lu Hà
Xuân Sầu Thiếu Phụ
chuyển thể thơ Mai hoài Thu:
Xuân Sầu
Xuân reo pháo nổ gợi sầu
Mỗi năm mỗi tuổi niềm đau vẫn
còn
Ca luân bể dội sóng cồn
Có người thiếu phụ lệ tuôn
đôi hàng...
Gió xuân hiu hắt bẽ bàng
Quê hương tê tái dở dang lỡ
làng
Ai về nhắn nhủ cùng trăng
Mảnh hồn xa cách lá vàng rụng
rơi!
Xuân sang tâm dạ chơi vơi
Bướm ong chan chưá lả lơi nắng
tràn
Hoa xuân chưa nỡ uá tàn
Tim sầu vạn cổ trăm ngàn đắng
cay...
19.3.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét