Truyện kể của Lu Hà phần 10
Ngay từ nhỏ tôi đã là một đứa trẻ khác người, nghịch ngượm
như quỷ sứ lớn lên chẳng giống ai? Người ta bảo phải kính đảng yêu bác. Nhưng
khi đi bộ đội về tôi tự hỏi làm sao cứ phải kính đảng yêu bác. Đảng là ai? Khi
tôi muốn đi học thành tài đảng kiếm cớ này cớ khác ngăn cản tôi. Còn yêu bác tại
sao tôi phải yêu bác, bác là một ông già đã chết, còn tôi là trai tráng, tôi có
pê đê đồng bóng đâu mà tôi cứ phải yêu ông ấy? Mẹ tôi làm công việc quét dọn ở lăng
ông, mẹ xì cho tôi cái vé đi thăm. Tôi tự hỏi đi xem triển lãm một cái xác người
có gì mà vui. Đời tôi không phải là đã từng chứng kiến nhiều cái xác chết, người
chết trôi, chết vì tàu hỏa nghiến phăng đứt đôi, cái xác chú rể tôi bị trói gô
khi người ta mổ xẻ chú trong vụ tai nạn ô tô, xác trung đội trưởng Lộc bị chết
vì cuốc phải bom bi vân vân và vân vân…
Nếu là xác con voi ma mút, con đười ươi hay tinh tinh gì
đó bị đóng băng hàng vạn năm thì vì tò mò cũng nên đi xem triển lãm. Nay mẹ bảo
đi xem xác ông bác nào đó, có phải là bác ruột tôi đâu mà tôi đi? Nên tôi gạt
phăng đi, con không đi. Mẹ dẫn về một cô thượng sĩ công an khá xinh, quê ở Nghệ
An thuộc lực lượng bảo vệ lăng. Tôi vui vẻ hỏi: em mảnh mai thế này, làm nghề
này có hay bị tụi thanh niên trêu ghẹo không? Em cười có chứ anh: Có một lần một
tốp thanh niên xe máy phóng qua đường tốc độ cao, em tuýp còi thổi thế là có một
đứa trẻ con khoảng 15 hay 16 tuổi đi xe lướt bên em và giật luôn cái còi nó thổi
inh ỏi rồi chạy mất. Em bị mất cái còi và bị kiểm điểm vì lơ đãng…Em rủ tôi đi
về thăm quê tiện đường mang mấy cái lốp xe đạp về bán cũng lấy lại vốn thu được
tiền tàu xe. Chúng mình đi xe máy hay đi tàu cũng được. Tôi lưỡng lự chưa biết
trả lời em thế nào. Tôi bảo anh sẽ qua chỗ ở thăm em, rồi tôi đưa em ra hiệu
may cắt quần áo. Mấy cô thợ may nghe em nói giọng Nghệ An nhìn em có vẻ diễu cợt....Khi
đó tôi vừa mới mua được một chiếc đồng hồ to đùng loại thủy quân lục chiến. Tôi
mang đến cửa hiệu sửa chữa đồng hồ của anh Lạc là anh trai cả bạn tôi tên là thằng
Thủy đang học trường sĩ quan lục quân. Thằng Thủy có em gái tên là Kim lại là bạn
học cùng lớp với N. Khi ở bên Đức Kim có dẫn thằng Trần Đình Hòa hình như từng
đi thi toán quốc tế và cả hai cùng học TU- Dresden. Kim hồi còn học lớp 7 ở nhà
hay quấn quít bên tôi hỏi về toán, tôi giải đáp cho em nhiều bài toán khó. Thằng
Hòa đeo cái kính cận dầy bằng cái đít chai. Cả hai cùng đến thăm N, tôi nghe họ
cười nói chào hỏi lao xao ở phòng bên cạnh, tôi cố ý lánh mặt không muốn gặp
em. Anh Lạc hỏi tôi về đường tình duyên, tôi khoe đang có ý tán tỉnh một cô thượng
sĩ công an. Anh khuyên tôi đừng dính dáng gì với đám nữ công an, sau này chả có
lợi gì cho gia đình nhà mình, nó sẽ làm hại mình. Anh hỏi mày còn nhớ con Kim
không? Bây giờ nó đang học đại học ở bên
Đức, ý anh muốn giới thiệu tôi với Kim. Tôi trả lời nhớ chứ, và im lặng không
nói gì. Anh Lạc bảo chú mày mua được cái đồng hồ tốt lắm. Tôi chào anh ra về.
Sáng chủ nhật tôi đến thăm Minh. Nhớn nhác nhìn quanh mới
hỏi em Lan đâu? Minh bảo nó đi nhà bạn học chơi rồi. Tôi và Minh nói chuyện vui
vẻ, Minh hỏi tôi hết chuyện nọ đến chuyện kia… Tôi thao thao bất tuyệt kể về
ông bà tôi ở trên quê, từng đi bộ đội, rồi đi học ở Lạng Sơn, lại bị chính cái
đảng mà tôi cống hiến ngăn cản không cho tôi đi học đại học, rồi sang Đức vân
vân và vân vân… Chuyện tôi bao la như biển cả, kể không bao giờ hết cả. Tôi có
cách nói chuyện hấp dẫn lôi cuốn người nghe, dí dỏm khôi hài làm em Minh mê mệt
bật cười khanh khách. Cuối cùng em hỏi tôi anh có thể tìm mua hộ em một chiếc
xe đạp Mifa được không? Tôi bảo chuyện nhỏ như con kiến. Nhưng Minh lại bảo em
muốn chiếc xe màu xanh ngọc. Tôi lưỡng lự anh không thể hứa với em được, nhưng
anh sẽ cố. Bỗng tấm rèm động đậy ba má em nấp kín bên trong nín thở nghe chúng
tôi nói chuyện từ lúc nào tươi cười bước ra. Tôi thẹn đỏ mặt, ấp úng chào hai
bác. Tôi biết tôi đã qua được kỳ kiểm tra sát hạch thi môn ái tình rồi. Nhưng
tôi không muốn nhận bằng, vì em Minh xinh xắn nhưng nhỏ con quá. Tôi thích em
Lan phổng phao cao dong dỏng kia, tôi mơ ước được lấy em làm vợ. Nhưng mơ ước vẫn
mãi mãi chỉ là mơ ước. Tôi trách ông trời tệ bạc cay nghiệt quá, sao không nâng
cho em Minh cao thêm vài phân nưã cho
lòng tôi vui?
15.7.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét