Thứ Tư, 4 tháng 9, 2019

Lăn Lộn Trường Tình (2)


Truyện kể của Lu Hà phần 2

Con người ta sống không thể không có tình yêu, đỉnh cao của tình yêu là khoái cảm xác thịt nhục dục sau mới đến lý trí. Có người phụ nữ nói thẳng với tôi trên mạng Facebook: Nghe anh nói chuyện sao mà dâm đãng bệnh hoạn vô cùng. Nhưng lạ thay chỉ có một người nói với tôi như vậy, còn đa số lại thích nghe tôi viết văn tả cảnh thác loạn tục tĩu riêng tư với họ. Họ mê man sung sướng rất hạnh phúc nghe một thi sĩ tình thơ kiêm văn sĩ tả cảnh làm tình bằng trỉ tưởng tượng phong phú như vậy như một đặc ân của tạo hoá ban tặng riêng cho họ một cách phiêu linh thầm kín có thanh có tục một cách hài hòa thú vị hấp dẫn vô cùng.


Đúng vậy, tôi là một loại đĩ mồm tôi có thể chat sex trên mạng với tất cả mọi lứa tuổi từ gái vị thành niên mà cái bướm chưa mở mắt cho tới bà già 70 tuổi gần kề miệng lỗ mà xuân tình còn động. Tôi muốn làm thám tử ái tình nhục dục để khám phá ra tất cả mọi thứ tâm hồn, tâm linh đàn bà, suy nghĩ của giống cái trước một giống đực. Người ta né tránh chữ nứng nhưng tôi lại thoải mái dùng nó cả trong thơ văn. Người ta không thể phê phán tôi là thiếu đạo đức mà ngược lại họ phải biết cúi đầu ngưỡng mộ tôi vì tôi là người không muốn giả tạo tự lừa dối lòng mình như kiểu ông Khổng Phu Tử.

Tôi không phải  là loại ngu xuẩn tham lam nhục dục bằng hình ảnh như video sex. Có nhiều cô nhiều bà gạ gẫm tôi mua thẻ điện thoại để nhìn những tấm thân ngồn ngộn lõa lồ của các cô. Tôi gạt đi, một xu rỉ tôi cũng không chi. Cái điều tôi muốn các cô các bà các cụ bà hãy tâm sự với tôi về những khoái cảm nhục dục để tôi có vốn liếng kinh nghiệm thực tế để làm thơ viết văn phục vụ cho đời cho nhân loại.
Tôi đã đọc nhiều tác phẩm kinh điển về tinh thần, tôn giáo và triết học. Tôi rút tỉa ra một chân lý. Mọi điều khôn ngoan thông sáng nhất đều không thể vượt qua cải cửa ải tối cao là bởi sự chân thật, hãy chân thật từ trái tim mình, tâm hồn mình và cả tấm lòng mình.

Tôi không tin theo vào một chủ nghĩa, lý thuyết triết lý nào. Tất cả chỉ là còn đang chiêm nghiệm khảo sát. Nhưng tôi khẳng định một chân lý bất di bất dịch mà tôi tin vào đó tuyệt đối: Mọi sáng tạo nghệ thuật, văn hóa tinh thần, khoa học kỹ thuật đều có nguồn gốc từ dục vọng. Nếu không có dục vọng sẽ không có nền văn minh, chính dục vọng đã đưa con người tới khát vọng hiểu biết, tới dân chủ tự do bình đẳng và bác ái. Các vị tu hành có dục vọng không? Tôi trả lời luôn: Có chứ mà cực kỳ cao. Nhưng dục vọng của các vị đó ở thể tĩnh, bị chìm đắm đi trong khi trì thiền hay tiếng kệ lời kinh. Còn dục vọng của người bình thường ở thể động ở cái mồm, con mắt, chân tay, mọi giác quan... Loài người muốn sống, muốn sinh sôi nảy nở, muốn phát triển phải trông mong nhiều vào dục vọng thế tục. Dục vọng tu hành không phát tiết ra ngoài mà ở trong nhà tu kín khổ hạnh. Nếu không có các nhà tu hành thì tôi tin chắc sẽ loạn, con người văn minh tham lam quá sẽ tự tiêu diệt hủy hoại nhau.

Tôi đã viết 28 bài luận về tình yêu. Tôi yêu nàng người ta thường gọi nàng là út M. Nàng gọi bố mẹ là cậu mợ, theo lối thị thành mà những người có thời từng là thương nhân tư sản, nhà có con sen thằng ở. Còn tôi thực sự là ai? Chả là ai cả, một văn nhân, một trí thức, một nhà đạo đức học, một ngã lưu manh, phường du thủ du thực, lục lâm thảo khấu tôi đều có cả. Tôi yêu nàng và nàng yêu tôi, như một tiếng sét ái tình. Nàng thừa hiểu đời nàng không lấy được tôi chắc sẽ không còn ai xứng đáng hơn? Tôi thông minh, khỏe mạnh, nhất là khoản cưng chiều vuốt ve âu yếm cực kỳ ướt át không ai có thể vượt nổi tôi. Tôi biết cách đưa nàng lên non thần đỉnh giáp, lạc vào cõi thiên thai mà nhớ suốt đời…
Tôi đưa nàng thăm vài đứa bạn bè và nghe mồm tôi kể lại chả có ai là hiền lành ngô nghê cả. Toàn là những kẻ lọc lõi cáo già. Hàng ngày tôi săn lùng phim giấy ảnh, xe đạp rồi lân la các hiệu ảnh, hoặc ra chợ trời. Nguyên tắc chợ trời là kiếm lời lãi từ hàng hóa mồm mép, nếu mình không lừa nổi người thì bị người lừa lại. Trong cái trò mua đi bán lại này tôi chưa hề thua lỗ, một là thắng hai là hòa vốn. Buổi tối tôi lại phóng xe máy hay xe đạp đưa nàng đi chơi. Mục đích vẫn chỉ là vuốt ve sờ soạng  nắn bóp hết chỗ này chỗ nọ mà thôi. Còn những lời trăng gió hoa lá cành thề non hẹn biển, tôi không nói. Cứ như thế và như thế kéo dài khoảng một tháng. Mẹ tôi cười bảo: chiều tối nào mày cũng lôi con người ta đi, thôi cưới phắt đi cho rảnh. Tôi hỏi nàng và nàng đồng ý ngay. Nàng dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ, đúng ra là cậu mợ. Cậu thì điếc lác khù khì dưới bếp tôi đến chào và lên nhà trên gặp mợ chào hỏi lễ phép. Mợ bảo: tôi đang bận ăn cơm, hay anh ngồi xuống ăn luôn một thể với tôi đi. Nhưng tôi muốn dấu diếm cái bản chất gian hùng thớ lợ của mình đi mới làm bộ thật thà chất phát:
-Dạ thưa mợ con không dám ạ, còn ít cơm thế nếu con còn ăn nữa thì mợ còn đâu mà ăn.
Bà mẹ ngẩn người ra:  Tôi thấy anh là người thật thà quá. Con M nhà tôi có phúc lắm mới lấy được anh.
-Tôi thưa luôn: Dạ con tới đây chính là để hỏi em làm vợ đấy ạ
Bà mẹ luống cuống thì anh mời ông bà thân sinh ra anh tới đây nói chuyện.

Đúng hẹn tôi đưa bố tôi đến nói chuyện. Bố tôi cũng thuộc là loại người mồm mép khẩu khí, quyền biến ranh mãnh vô cùng. Chính con rể bà là anh Toàn lại là lính của bố tôi ngày xưa. Anh chị Toàn chấp nhận ngay, ưng thuận tôi xái cổ. Hẹn ngày dạm ngõ mang đồ xính lễ rồi cưới phăng đi. Mợ tính toán chán, con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, kén chọn mãi nay nhờ trời có thằng rể hiền, mặt mũi nó khôi ngô sáng sủa, lại mới đi Tây về. Nó thật thà chân chất như thế chắc yêu thương con gái mình lắm, không bạc đãi vũ phu đâu mà lo.

Hai ba ngày sau bố con tôi mang đồ xính lễ trầu cau hoa quả vài thứ khác tới và bà mẹ nhận luôn. Hẹn ngày tới nói chuyện bàn về lễ cưới.
Bố con tôi khấp khởi mừng thầm, mẹ vội vã đánh điện ngay về quê cho cô dì chú bác họ mạc hai bên nội ngoại: Anh cả ở dưới Hà Nội đang chuẩn bị lấy vợ.

Buổi chiều tối cả nhà tôi mọi người đang hoan hỉ phấn khởi. Bỗng đâu anh Toàn con rể lò dò hớt hải đến mặt tái mét: Bên nhà gái vẫn chưa kịp chuẩn bị, anh Bản con trai cả hiện ra ở riêng không đồng ý và họ mạc còn thắc mắc: Con M có chửa hay sao mà cưới gấp vậy? Nếu muốn cưới ít ra cũng phải làm 50 mâm để cúng tổ tiên, bạn bè họ mạc lại đông. Làm đám cưới phải hoành tráng cho mát mặt họ hàng, đời người con gái chỉ có một lần đi lấy chồng, phải làm sao cho thật vẻ vang. Bên hai bác còn có con lợn ngót một tạ, bên nhà cậu mợ cháu chẳng có gì.
Mẹ tôi nghe vậy mới điên máu lên:
-Ý cô chú Toàn nhà tôi có con lợn một 100 kg và muốn tôi phải mang sang bên ấy 50 kg thịt chứ gì? Thời buổi ngày nay lại có loại người bán con như vậy?

Anh Toàn tức quá, tím mặt bỏ về bẩm báo lại với anh Bản tức là anh trai vợ. Tình hình chiến sự là như thế, như thế…
Từ lâu M học lớp thương nghiệp của thành Phố Hà Nội. Đang thời kỳ thực tập cũng vun vén mua mùng màn chăn gối để về nhà chồng gọi là xuất giá tòng phu.

Đúng hẹn bố con tôi lại đến có cả anh trai cả của M ngồi đó. Anh Bản nói thẳng vao mặt tôi: Mày muốn cưới con em tao, tao không cản, mày mới đi Tây về thiếu gì tiền, phải đúng yêu cầu tao mới cho cưới. Cưới xong thì về bên đó, sau này mày muốn dày vò gì nó tao cũng mặc. Bố con tôi không đồng ý cái kiểu cưới vợ theo giá cắt cổ như thế. Bà mẹ bảo con gái mang trả lại tất cả các đồ xính lễ. Mợ bảo: Em nó sinh tuổi tý, anh nhà ông bà sinh tuổi thìn. Vậy không hợp nhau, rồng nó sẽ cuốn chết chuột mất thôi.
-Tôi mới nói luôn: Mợ nói sai rồi. Con sinh năm nhâm thìn tức tuổi rồng. Rồng là đấng anh hùng bay lượn đi mây về gió, rồng không thèm ăn thịt chuột, không thèm cuốn chết chuột đâu mà lo. Con gái mợ tuổi tý là phải biết tựa vào vây rồng mới sống nổi. Còn lấy người khác con tin cả đời sẽ bất hạnh. Chúng con yêu thương nhau chân thành muốn ở với nhau sinh con đẻ cái nào tội tình gì với anh cả mà cứ phải lo sợ anh ấy? Anh như cái nơm sắt lúc nào cũng muốn chụp lên đầu chúng con. Mợ và anh cả làm như vậy sẽ phải trả giá cho tương lai hạnh phúc của út M.
Khi nghe tôi nói như vậy bà mợ sôi tiết lên, mợ kể lể với các bà già hàng xóm: Thằng này là một thằng láo toét hỗn hào vô cùng, tôi cứ ngỡ nó là một thằng hiền lành chất phát…Ngờ đâu nó nói với tôi bốp chát như vây.
Tôi phải tủm tỉm cười nhớ khi ngày xưa mợ dạy M: Nó hiền lành thế, sau này nó còn giặt tã giặt quần lót cho mày. Phải phúc đức lắm tu làm mấy kiếp mới lấy được nó. Mợ biết thế mà mợ lại nghe ngã con trai và bạn ngã làm nghề chiếu X- Quang ở bệnh viện 108 xui bẩy. Họ nghĩ tôi mê gái lại mới đi Tây về, tính nết lại thật thà, chắc đào mỏ được? Không ngờ lại cao thủ gặp cao thủ, lưu manh gặp lưu manh. Cuối cùng chỉ thiệt cho cô em gái tình bơ vơ và cũng là tình bơ vơ thật sự, dù có xinh đẹp nhưng đời người con gái như bông hoa, sáng nở chiều tàn, mười hai bến nước biết trôi dạt về đâu mà thách cao giá hạ?

Đúng vậy sau hơn 35 năm chia cắt vô tình tôi lại gặp M trên mạng Facebook, tôi giả vờ không quen biết với nickname Lu Hà. Trong tấm ảnh chụp M rất cô đơn với mâm cơm cúng mẹ, chồng M bỏ đi và cũng chỉ sinh ra một đứa con gái mới lấy chồng. M sớm gúa bụa nhan sắc tàn phai, bây giờ chỉ là một bà già hay đi chùa chiền lễ Phật. M có bà cô ngày xưa từng yêu một ông chánh tổng và khi ông đi lấy vợ thì bà cô uất quá xuống tóc đi tu. Khi tôi đưa M tới thăm một ngôi chùa bên Gia Lâm thì sư cô có bảo hai đứa chúng tôi vào lạy đức Thánh Trần.

11.7.2019 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét