Tự do là quyền tối thượng cuả
con người. Sống làm người mà mất tự do thì có sống cũng như là chết. Cuộc đời
có khác chi súc vật, bị chính ngay con vật đầu đàn hung dữ ngu tối kiểm soát
mình. Thế mới biết cái giá cuả tự do quý hơn cả sinh mạng mà hàng triệu đồng
bào miền Nam đã vượt biển và hơn nưả triệu thân xác đã bị dập vùi dưới lòng biển
sâu, làm mồi cho cá mập, hay bị hải tặc giết đi mà họ cũng sẵn sàng đánh đổi chỉ
vì hai chữ Tự Do.
Tôi được cha mẹ sinh ra, chỉ
biết trên đầu tôi là bầu trời tự do, dưới chân tôi là một dải đất mênh mông mà
Tổ phụ cuả tôi là ông bà Adam và Eva để lại cho tôi và hàng tỉ người khác. Tôi cùng với chúng sinh là bạn bè, sống hoà bình trên hành tinh này.
Tôi không biết trên đầu tôi còn có ai sẽ áp bức đè nén nưã không? Dù là nhà nước
đảng phái, hay một tổ chức nào? Tôi không gây thù hằn với ai? Tôi không mang tội
với tha nhân. Tôi làm thơ viết văn trước
hết là cho tôi, cho cái thằng tôi hưởng dụng trước tiên, cho tâm hồn tôi khỏi
căng thẳng mệt nhọc, tôi muốn bay bổng tự do để làm một con người đích thực và
tôi sẽ đấu tranh cho cái quyền giản dị đó.
Thơ văn, nó cũng là những giọt nước mắt đắng
cay cuả tâm hồn gửi lại cho nhân thế, trong cõi trần ai giả tạm này. Tôi làm
thơ rất nhiều có đến hàng nghìn bài. Tôi sao chép thành nhiều điã CD và gưỉ cho
người thân, không chỉ một người mà nhiều người và dặn nếu chả may tôi chết đi
thì sẽ mang đến nhà in; biết đâu đấy họ không chê là những bài vè nôm na mách
qué rẻ tiền? Họ sẽ lọc ra những bài có giá trị để lưu lạu cho hậu thế? Tôi chưa
có ý định in thơ khi tôi còn sống. Điều đó nói lên tôi chưa muốn thích danh tiếng.
Chính danh vọng có thể sẽ giết chết cảm hứng sáng tác cuả tôi? Tôi chỉ muốn làm
một người bình thường giản dị trong hàng vạn nghìn người bình thường khác. Tôi
thích tranh luận, thậm chí cãi cọ với các bạn văn sĩ, nhưng không thích lắm cứ
phải dưa cà mắm thối với các chàng Chí Phèo, AQ trên mạng, hay các nàng Cam mà
người đời thường gọi là công an mạng. Đã công an lại còn công an mạng nưã thật
là một trò cười, nhưng điều đó có thật trong lịch sử cuả nền mạo hoá Mácxít- Hồ
Chí Minh.
Trên mạng Internet, một số
người tỏ ra hằn học căm ghét tôi là vì sao? Bên cạnh đó, tôi cũng có nhiều bạn
thơ văn tri kỷ tri bỉ, hay các bạn đọc bảo rằng: Anh cứ viết đi, viết nhiều
vào. Chúng tôi rất thích đọc những gì anh viết....Tôi gửi cho báo tố quốc, chủ
bút và ban biên tập quý mến cuả tôi đăng
hay không là quyền cuả họ. Họ là con người tự do, họ làm chủ chính họ. Bài viết
cuả tôi rất nhiều người thích đọc, vì họ tìm thấy ở tôi một sự chân thật, ngang
tàng và đáng yêu. Họ biết văn thơ tôi không hề luồn cúi ai, xu nịnh ai. Nhưng cũng
lắm kẻ tiểu nhân có đến hàng tá chứ có ít đâu luôn tìm mọi cách châm chọc vì lý
do tâm lý cá nhân.
Nếu Tổ Quốc Việt Nam lắm người quân tử thẳng thắn, hào khí, tiết tháo
biết người biết ta, thì chắc chắn sẽ
không có đảng cộng sản độc tài ngự trị trên quê hương. Chắc chắn sẽ không có Hồ
Chí Minh là một kẻ làm thơ con cóc, văn lá cải
mà muốn được phong thánh, phong
thần là danh nhân văn hoá. Chắc chắn không có 3 triệu đồng bào tỵ nạn cộng sản. Tôi biết nhiều người mến tôi
và họ thưà biết tôi không phải là loại người ưa thích được khen ngợi, họ sợ tôi
kiêu căng mà mất đi cảm hứng sáng tác. Tôi hiểu sự im lặng rất đáng yêu và giàu trí tuệ tình cảm cuả họ. Trong khi đó
khoảng gần chục người cứ lăng xăng lái xái
ném hoả mù trứng thối dưới các bài viết cuả tôi , la lối tẩy chay để chặn
họng tôi. Rồi họ làm thơ con cóc để nguyền ruả tôi và ký luôn tên tôi xuống dưới
mới đểu chứ? Nhân cách tồi tàn như vậy, lại muốn nói chuyện đạo đức văn học với tôi đây? Họ dùng mọi lời
lẽ tiểu nhân, đê tiện hạ đẳng để nhục mạ
tôi, dùng mọi biện pháp tâm lý sơ đẳng cuả loài vật để uy hiếp tôi. Cái này chỉ
đáng nên dùng ở Việt Nam chắc sẽ đắc dụng hơn.
Nhưng quy luật cuả tư duy cảm
hứng thật lạ lùng, chính những lời đe doạ, xỉ nhục, lăng mạ đó lại tạo ra cho
tôi những cảm hứng sáng tác theo một hình nghệ thuật mới. Tôi gọi là văn hoá chửi.
Một dòng thơ chửi đã ra đời .Chửi lại những kẻ vô lý vì ghen tuông, kèn cưạ, đểu giả, lăng loàn. Những tên ác ôn
cộng sản học đòi đấu tranh cho dân chủ tự do nhân quyền. Họ, những sản phẩm giáo dục đại trà cuả Hồ
Chí Minh rất sợ sự khác nhau trong suy
tư, tư tưởng, sợ đụng chạm đến quyền lợi vật chất. Vì sự thèm khát danh vọng cá
nhân, vì không muốn có ai hơn mình, theo quan
điểm bình đẳng giai cấp cuả đảng, bình đẳng về vật chật, tinh thần và
sáng tạo. Chửi bằng thơ là một hình nghệ thuật sa sỉ trong thời buối độc tài chỉ điếc tai
với những câu mất dạy cuả bọn tham quan vô học, có chức có quyền, hay bọn
bậu sấu tôi tớ ruồi xanh: Đ m mày, đồ đĩ
điếm. Đ.m thằng Dũng, thằng Triết, con Nga, con
Lan làm thơ viết báo. Ông đây đánh địt một lúc là đã được hàng chục bài rồi. Đm chúng mày, ông
làm công an đây, ngày là công an đêm đi nhà thổ, ăn cướp thì làm đéo gì được chúng ông….Ông là pháp luật, pháp luật
là ông. Ông là con trời...
Ngày xưa muốn làm thơ viết
văn phải qua trường, phải có bằng, có thẻ nhà thơ nhà văn. Bị đảng treo thẻ là
treo niêu, là mất quyền sáng tác, có viết cũng không ai đọc. Vì có báo nào chịu
đăng đâu? Dù có tài cũng thành vô dụng thôi mà thôi. Thật hạnh phúc cho tôi lại sinh ra vào thời
buổi cách mạng tin học, có mạng lưói Internet. Tôi rất cám ơn báo tổ quốc, nhờ
có trang báo điện tử này mà tôi được thoả mãn niềm vui sáng tạo tinh thần. Tuy
nhiên bên cạnh những lời động viên, an ủi vẫn còn một số người viết toạc móng heo ra là họ ghét tôi,căm thù
tôi như điạ chủ, phú nộng ngày xưa, nếu gặp tôi ngoài đường sẽ đánh cho vỡ mặt.
Tôi là con người sinh ra để yêu tự do. thằng nào vô lý cố tình cướp đi quyền tự
do cuả tôi thì tôi phải đấu tranh phản kháng lại để giữ lại cái quyền căn bản tối
thượng này. So với 85 triệu đồng bào Việt
Nam, phải chịu tủi nhục hơn 66 năm sống
dưới chế độ độc tài, cai trị cuả đảng, với chính sách ngu dân, kèn cưạ cá nhân
thì tôi vẫn còn may mắn hạnh phúc lắm rồi.
Nói như vậy tôi không có ý
ám chỉ vì quá ngu mà họ phải chửi chửi
tôi. Mục đích cuả họ cũng rất ranh mãnh, lưu manh theo kiểu gặm nhấm, sói mòn
tâm sinh lý đối tượng thù địch theo bài
bản cuả trường dạy chó: suả dai, cắn lâu, kiên trì lẵng nhẵng. Họ không ngu như
ta tưởng trong thủ đoạn làm mệt mỏi tinh thần, giảm sức đề kháng, tiêu diệt trí
năng và sự sáng tạo. Bọn phát xít cũng
như cộng sản không ngu khi dùng thủ đoạn mồi chài, cưõng bức, hạ nhục, tìm hiểu
đời tư, ly gián v.v.. . Về chiến thuật haị người chúng không ngu, chỉ có chúng
ta ngây thơ, nhẹ dạ cả tin mà thôi. Nhưng
theo tôi cả chiến lược tổng quát thì chúng nó cực ngu. Chủ nghĩa cộng sản
không ngu khi dùng thủ đoạn lưà bịp dối trá, giống như quỷ Satan muốn vượt mặt
thiên Chuá.
Họ cứ lải nhải rêu rao, tôi
không lắng nghe tiếp thu những câu chửi vô học thất đức cuả họ, không khiêm tốn
học tập như bác Hồ cuả họ, tôi viết nhiều quá tranh mất phần người khác, tôi là
kẻ háo danh v.v... Họ bảo: Lu Hà chẳng
giống ai cả, người ta viết bình luận không có thơ, hoặc có thì thơ cuả
người khác nhưng hắn thì cứ tương thơ cuả hắn vào để quảng cáo. Dù cho có là quảng
cáo đi nưã thì đã sao mà cứ phải càu nhàu. Tôi nói vậy cũng hơi đốp chát thẳng
tính quá, vì thơ là sản phẩm cuả tâm hồn. Nhưng viết văn và cả thơ cuả mình là
quyền tự do tối thượng không ai có quyền ngăn cản nó.Miễn là không được đạo
văn, hay ăn cắp bản quyền cuả người khác.
16.5.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét