Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Thơ Tết Chùm 15

 


Xuân Sầu Tổ Quốc

Xuân viễn xứ mà sao buồn thế?
Nhớ xuân nhà thế kỷ thương đau
Niềm vui ưá lệ nhạt nhoà
Đền chuà miếu mạo ông bà tổ tiên


Tiếng pháo tép hồn nhiên thơ trẻ
Nụ cười tươi em bé áo hoa
Làng trên xóm dưới chan hoà
Lam chiều khói toả lòng ta dạt dào

Xuân này đến nghẹn ngào trong nắng
Chở nỗi buồn bảng lảng hoàng hôn
Tha hương dòng chảy trào cơn
Nghe con sóng vỗ tủi hờn trăm sông

Giọt mưa lệ mênh mông biển cả
Vạn con sông hội tụ về đâu...?
Ai qua Chợ Lớn Vũng Tàu
Bánh chưng câu đối mái đầu bạc phơ...

Tìm nét bút vần thơ bay bướm
Ông cụ đồ rơm rớm chưá chan
Thương bao kiếp sống nghèo nàn
Đua tranh vật chất bần hàn văn chương...

Nghe tiếng vọng theo từng hơi thở
Vẳng âm thanh trăn trở vấn vương
Từng đoàn hành khất thê lương
Con đường thống nhất bi thương não nùng...

Ôi! Tổ quốc quê hương ta đó
Giặc ba Tàu ngấp ngó biển Đông
Mưu mô thế giới đại đồng
Khép vòng nô lệ Lạc Hồng diệt vong.

Thơ tặng Hoà Đàm, Hương Nguyên và các em gái Việt Nam ở xứ người, sau khi anh đọc thơ Tết cuả các em
5.1.2013 Lu Hà




Tình Mai Viễn Xứ

Chậu hoa nở cánh vàng rực rỡ
Thương gốc mai tàn tạ quê nhà
Cành kia ai chiết mang qua
Hay đâu xứ xở làm quà bốn phương...

Đàn chim én lưu vong nhớ mãi
Một miền quê tê tái nắng mưa
Ông bà chú bác mẹ cha
Mười năm rồi nhỉ quê nhà ra sao...?


Đời thiếu phụ bơ vơ trần thế
Tết quê người tri kỷ còn ai
Cuối năm trằn trọc canh dài
Cô đơn lạnh lẽo u hoài xót xa...

Thân bồ liễu dật dờ mưa nắng
Cuộc mưu sinh đằng đẵng sương pha
Tuyết rơi trắng cả ta bà
Trăng sầu nưả mảnh nhạt nhoà xa xôi...

Nghe tiếng pháo bồi hồi mừng tủi
Cánh mai rung lủi thủi giận hờn
Chập chờn sóng vỗ trào cơn
Tiếng lòng vời vợi nưả hồn xót xa...

 thơ tặng Mai Hoài Thu sau khi đọc bài :Xuân Tha Hương
31.12.2012 Lu Hà




  Nhớ Ơn Cha Mẹ
 tặng Hoà Đàm nhân đọc bài thơ: Lời Yêu Đến Mẹ

Đầu năm mới lòng con tha thiết
Thương mẹ cha da diết làm sao
Nghe con sóng vỗ dạt dào
Mênh mông trời biển nghẹn ngào mẹ ơi!

Tình cuả mẹ chân trời góc biển
Cùng gió mây lận đận chưá chan
Trăng sao đỉnh núi non ngàn
Nồng nàn soi tỏ muôn vàn mến yêu

Lời răn dạy trăm điều sớm tối
Giúp cho con thoát khỏi chợ đời
Lớn khôn sánh kịp với người
Công danh sự nghiệp đền bồi mẹ cha

Quên sao được ngày xưa cặm cụi
Bếp than hồng lúi húi thổi cơm
Bóng cha biền biệt chiều hôm
Nhà tranh xiêu vẹo gió nồm heo may...

Bởi thời cuộc đắng cay sầu tủi
Nuôi đàn con cặm cụi gánh gồng
Mò cua bắt ốc trên đồng
Bưã no bưã đói má hồng phôi pha...

Cha trở lại cả nhà đoàn tụ
Rồi vượt biên biển cả mịt mù
Hợp tan bao kiếp phù du
Cam lai khổ tận dãi dầu nắng mưa...

Nghe đâu đó lưa thưa gió thổi
Tiếng ngân vang thầm gọi mẹ ơi!
Giáo đường thánh thót bồi hồi
Dương cầm khúc nhạc cõi đời khổ đau...

3.1.2012 Lu Hà




Đôi Lời Nước Non
tặng Hương Nguyên nhân đọc bài thơ: Tết Tha Hương

Xuân về xứ lạ quê người
Đèn hoa lộng lẫy bồi hồi xót xa
Chạnh lòng thương nhớ quê nhà
Khói hương trăn trở hồn ta ngậm ngùi

Biển Đông sóng vỗ dập vùi
Ba miền Nam Bắc sụt sùi khổ đau
Bóng cha dầu dãi mái đầu
Vào ra tưạ cưả âu sầu nhớ con

Mẹ ơi! Con thấy tủi hờn
Thủ đô tuyết giá nguồn cơn nghẹn ngào...
Cây nêu tràng pháo cành đào
Bánh chưng lo tiả năm nào chồi hoa...

Rể dâu con cháu nhạt nhoà
Dưa hành câu đối ông bà tổ tiên
Xa nhà mấy chục năm liền
Xuân hồng lại đến muộn phiền xa xăm

Nhớ mong chỉ khóc âm thầm
Đầm đìà giọt lệ tình thâm giống nòi
Việt Nam ở cuối chân trời
Gửi chòm mây bạc đôi lời nước non...!

4.1.2013 Lu Hà




Từng Đêm Nhớ Em

Từng đêm anh viết cho em
Nỗi niềm anh rót trái tim ngọt ngào
Lâm ly như chén rượu đào
Suối nguồn vô tận rì rào gió thông

Tình anh vượt cả biên cương
Ngàn năm lễ giáo thủy chung vô thường
Ái ân dào dạt trùng dương
Lênh đênh biển cả bốn phương vẫy vùng

Thuyền ai say sóng mênh mông
Bồng bềnh hoang đảo tha hương giưã đời
Hồn anh theo áng mây trời
Lang thang khắp chốn tìm nơi em chờ

Kiếp này nếu chẳng gặp nhau
Nghìn thu em nhớ bến đò trầm luân
Sáng soi đã có trăng ngàn
Ở đâu khắc đá bia son thế trần?

Canh khuya ngọn nến đã tàn
Lòng còn hiu hắt thở than vắn dài!

Đêm giao thưà 31.12.2010 Lu Hà




Tự Than Cho Đời

Năm mới bâng khuâng gợn sóng lòng
Nỗi niềm sao tỏ với sông tương
Tuyết rơi dằng dặc hồn cô quạnh
Buồn tựa sông trôi lệ ưá dòng

Trời đã bắt ta phải gặp nàng
Lung linh ánh mắt nước mây giăng
Để rồi sông núi lià ngăn cách
Chỉ biết ôm sầu bao nhớ thương

Chuyện cũ lâu rồi cơn gió qua
Đằng nào năm tháng cũng phôi pha
Phải chăng muôn kiếp còn vương nợ
Vũ trụ không gian chẳng bến bờ…

Ai biết rằng ai vẫn vấn vương
Bao nhiêu mộng tưởng tiết thu đông
Thở dài ngao ngán dư dòng lệ
Nguyệt Lão xe duyên rối chỉ hồng

Trằn trọc đêm nay lại nghĩ suy
Chén sầu khi cạn lúc khi đầy
Ra đi chẳng hẹn muà thu lại
Để phụ lòng ai hạt muối đời....

Xui khéo cho nhau giưã nẻo đường
Trần gian khổ ải kiếp tha hương
Công phu đất khách tìm nơi chốn
Ai biết rằng ai chiụ lỡ làng....

Vẫn biết rằng em rất nhớ anh
Thông minh đày đoạ kẻ si tình
Xa em quả chiụ bao đau khổ
Thơ thẩn tương tư giấc chẳng lành

Mấy chục năm rồi mới hiểu ra
Em tôi chờ đợi biết bao muà
Bây giờ muôn dặm xa xôi quá
Chẳng nỡ gợi ra mối cảm sầu

Xuân đến đông tàn lạnh xứ Âu
Là muà thương gọi tháng năm xưa
Xa quê biền biệt thời trai trẻ
Gió thổi khăn rơi lật mái đầu...!

Muà xuân 2009 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét