Ghen Tuông
Cô tình nhân cuả tôi ơi!
Rằng tôi chỉ muốn cô cười với tôi
Nhớ tôi những lúc xa xôi
Gần nhau chan chưá bồi hồi nụ hôn
Những đêm giá lạnh cô đơn
Trong mơ cô chớ bồn chồn với ai
Hồn thơ lạc lối thiên thai
Thì cô trở lạị canh dài tìm tôi
Đừng thơm dù đoá hoa tươi
Lả lơi ôm gối chơi vơi nưả vời
Chiều nay biển tắm đông người
Bướm ong dìu dặt cô ơi ở nhà
Xin cô chớ xức nước hoa
Để làm ngây ngất người qua bên đường
Cả khi đứng giưã cánh đồng
Cô ơi chớ mặc quần hồng áo nhung
Cô đừng do dự ngại ngùng
Gặp chàng trai trẻ lạnh lùng bỏ đi
Mặc cho thiên hạ thầm thì
Yến oanh khúc khích rầm rì nhỏ to
Làn hơi cô thở dạt dào
Cho tôi đắm đuối cồn cào nôn nao
Chân cô in dấu trên bờ
Chẳng ai được phép dẫm vào thay tôi
Nghiã là ghen quá mà thôi
Cô là tất cả riêng tôi trọn đời
Ái ân chỉ một mình tôi
Tôi yêu cũng chỉ một người như cô!
cảm tác khi đọc thơ Nguyễn Bính: Ghen
27.10.2012 Lu Hà
Chuyện Tình Tôi Và Nhi
Trời trở lạnh u tôi bọc lại
Để có hàng cất rượu ủ men
Mền chăn ấm áp vô biên
Chị em cô nhỏ một miền xa xôi
Cô hàng xóm từ thời thơ ấu
Tên là Nhi bé nhỏ cùng chơi
Chị cô bán rượu ngoài trời
Chiều chiều vãn chợ mua đôi phần quà
Chúng tôi vẫn la đà sớm tối
Lúc vắng nhà lượm mỗi cánh hoa
Bưởi cam thơm ngát ngạt ngào
Bỏ nồi chưng cất ngồi chờ từng hôm
Bôi đầy tóc bảo thơm đấy chứ
Nước hoa ngoài tỉnh có thấm đâu
Đuổi chuồn bắt bướm cầu ao
Tung tăng đuà rỡn mấy muà xuân tươi
Một buổi tối nhà Nhi có giỗ
Chị Nhi cho uống rượu cay cay
Để rồi chếnh choáng cùng say
Ôm nhau hai đưá ngủ ngay trên giường
Vừng dương dậy thẹn thùng ngớ ngẩn
Chị Nhi cười bẽn lẽn làm sao
Thầm thì chị kể với u
Mẹ mừng tôi có nàng dâu đỡ đần
Thời buổi ấy bình an thắm thiết
Nhi và tôi quấn quít bên nhau
Thế rồi chẳng biết dọn đâu
Mẹ tôi mất sớm khi chưa bạc đầu
Trời lại bắt tôi là thi sĩ
Bạn gái hiền đắm đuối men say
Trắng trong tuổi ngọc vơi đầy
Vườn cam bỏ lại chuỗi ngày ngây thơ
Tôi dan díu dập dìu mây gió
Rượu ái tình chan chưá đào tiên
Kinh thành rạo rực liên miên
Vườn trần thuốc độc mọi miền hương bay
Đời du mục dạn dày gai góc
Hoa cát vàng chim chóc hoan ca
Trăm sầu nghìn tủi ta bà
Men nồng gạo nếp nước hoa mịt mù
Bẽ bàng lắm Nhi sao có biết
Xa cách rồi da diết người ơi!
Duyên lành rồi cũng bỏ tôi
Sông hồ bến lạ chơi vơi cuộc đời
Tôi ngẫm nghĩ rằng Nhi tươi rói
Đoá hoa hồng dưới mái nhà gianh
Chị em vẫn sống yên lành
Hồn trinh non đẹp sương thành khói mơ
Nhi đẹp lắm tuổi thơ tóc ngắn
Huống bây giờ đã đến xuân thì
Mộng hồn tôi lại thấy Nhi
Hàng hiên lã chã đầm đià sương rơi
Ở xóm chơ nhà Nhi vách nưá
Cũng mấy nhà sương giá buồn không?
Chợ chiều đứng đợi đò đông
Bóng nhi quảy gánh bướm hồng xôn xao
Tơ tưởng mãi mây mờ mỏng mảnh
Vườn nhà Nhi hoa cảnh cam trồng
Chị Nhi năm trước lấy chồng
Năm sau Nhi lại theo đường vu qui?
Đời lưu lạc nay đây mai đó
Buổi chiều nào gõ cưả trú mưa
Trong nhà có tiếng người thưa
Giật mình chết lặng Ngọc Nga mỉm cười...
Bên lò sưởi bồi hồi xao xuyến
Nhi rót đưa mời chén rượu đầu
Cùng nhau ôn lại chuyện xưa
Ngậm ngùi hai đưá châu sa lệ nhoà
Tôi kể lại rằng u đã mất
Một mình thôi chẳng biết trôi đâu
Nhi rằng: hoa cỏ dãi dầu
Đời người thì mấy muà thu lá vàng...
Chị em mới lấy chồng năm ngoái
Giồng cây cam ở mé tây nhà
Ý rằng chờ đợi hoa ra
Văn nhân thi bá đậm đà ghé thăm
Em ở lại âm thầm trống trải
Lạn Tương Như Trác Thị anh ơi!
Lâm Cùng cũng chẳng xa xôi
Đất lành chim đậu chờ người năm xưa...
Tôi xúc động gục đầu thổn thức
Ôm ghì Nhi náo nức bấy lâu
Phong sương chưa thoả mái đầu
Thuyền tình ghé bến vườn rau luống cà
Rượu cất kỹ men chua ủ khéo
Để cho người thiên hạ say nhau
Gặp muà mơn mởn trầu cau
Qua sông thăm chị chân cầu gió đưa
Ôi! mộng tưởng là hư hay thực
Thực hay hư tâm thức con người
Yêu Nhi bằng trái tim côi
Rượu hoa đôi lưá dưới trời nước non
Nhưng mộng mãi nguồn cơn sầu khổ
Hoa đã thưà rượu ế tình tôi
Gặp nhau chi muộn mất rồi
Giang hồ cát sĩ nổi trôi luân hồi...
thơ cảm tác khi đọc bài thơ cuả Nguyễn Bính: Hoa Với Rượu
3.10.2012 Lu Hà
Cô Nàng Đan Áo
Quyết không nhớ nưã cho sầu khổ
Nàng đã qua sông lỡ chuyến đò
Chiều nay con bướm bơ vơ
Hoa vườn héo uá lờ mờ hơi sương
Đã lâu lắm tơ lòng vương vấn
Cho đời tôi lận đận mãi thôi
Rằng tôi yêu dấu một người
Nay đành ngậm miệng vẫn hoài nhớ mong
Tên người ấy tôi không muốn nói
Gọi làm chi nhức nhối tim đau
Mấy lần dan díu bên nhau
Tình trao lá rụng qua cầu gió bay
Bởi ván đóng thuyền say theo lái
Để mặc tôi thui thủi giấc mơ
Cô nàng đan áo len chờ...
Hương ba ngày đượm sen đào chưa tan
Hương cứ đượm nồng nàn da diết
Ở hồn tôi tha thiết mất rồi
Tôi yêu khổ lắm nàng ơi!
Chiều nay gió lạnh chơi vơi bướm hồng
Dành tất cả muà đông đan áo
Cho những ai tất cả người quen
Còn tôi nàng lại lãng quên
Thành người xa lạ chẳng tên tuổi gì?
Tôi thành kẻ lạc loài đơn bạc
Oan bao la vô phước cũng nhiều
Mà sao tôi chẳng thôi yêu
Vẫn con đường ấy sớm chiều tôi qua...!
cảm tác thơ Nguyễn Bính: Muà Đông Đan Áo
20.10.2012 Lu Hà
Đêm Mưa Nhớ Chị
Miền sơn cước canh khuya nhớ chị
Tủi thân em thui thủi rượu say
Êch ương nức nở đó đây
Chong đèn ngồi dậy đắng cay lệ trào
Chị thương nhớ nghẹn ngào em khóc
Nhớ một người lỡ bước sang sông
Rượu cay gối đẫm hương nồng
Làm sao ngủ được mênh mông u hoài
Mưa tầm tã đất trời ảm đạm
Lòng em đau khố lắm chị ơi!
Chúng em bận dưới gốc sồi
Kẻ đi miền ngược người nơi cuối trời...
Thân đơn chiếc mồ côi tình ái
Chăn chiếu lià như chị ngày xưa
Ở đây sương gió dư thưà
Lối về thăm thẳm quê nhà nương dâu
Đường sang xóm Trữ La khúc khuyủ
Ba ngày đò một ngưạ mà lo
Thôi đành cứ phải nằm co
Tương tư sầu muộn để cho hết đời
Hôm qua có đò xuôi Hà Nội
Định toan về nghĩ lại rồi thôi
Buồn lòng cho đỡ nguôi ngoai
Trồng cây lê dưới mặc trời đang mưa
Bốn năm nưã chủ nhà hái quả
Người ta còn có nhớ đến em
Mình là khách trọ vài đêm
Nay đây mai đó nỗi niềm sầu mang
Không đãng trí trời quang mây tạnh
Sáng ngày mai nhất định em về
Trập trùng vó ngưạ sơn khê
Đò thuê khăn gói não nề qua sông
Điã dầu cạn khăn hồng đẫm ướt
Thư đã dài gió rét đòi cơn
Ngoài kia mưa chẳng ngừng tuôn
Đêm nay chị chắc cũng buồn như em...?
cảm tác thơ Nguyễn Bính: Thư Cho Chị
9.10.2012 Lu Hà
Hãy Dối Lòng Đi
Bao nhiêu luạ đã xé rồi
Mà em vẫn chả chịu cười hay sao
Lưả nồng rực rực dâng cao
Mà con bướm trắng hững hờ nhởn nhơ
Lòng anh như tấm luạ đào
Tình anh như thể hoả lò Diệm Sơn
Làn môi Bao Tự thắm son
Yêu kiều da diết bồn chồn nụ hôn
Má hồng phơn phớt đòi cơn
Hương lan bát ngát tâm hồn thơ ngây
Nỗi buồn càng ngấm càng say
Trái tim xao xuyến đắng cay bẽ bàng
Dù cho sông cạn phũ phàng
Đoàn quân khát nước có làng trồng mơ
Dù cho ước mộng vẩn vơ
Dối lòng anh viết bài thơ nưả vời
Rằng em đang sắp sưả cười
Lưả tình thiêu cháy cuộc đời cuả anh
Em như một khoảng trời xanh
Phận chim cánh cụt cũng đành chịu sao
Dối lòng cho đến bao giờ
Chim không cất cánh luạ đào phôi phai
Bâng khuâng trằn trọc canh dài
Mối tình đem xuống tuyền đài đóng băng...
cảm tác khi đọc thơ Nguyễn Bính: Dối Lòng
27.10.2012 Lu Hà
Nàng Có Chạnh Lòng
Nhà nàng cạnh gốc hoa mai trắng
Có hàng long não gióng trúc xinh
Sen vàng ao cá đế kinh
Tôi về dệt mộng ba sinh mãi hoài
Vào một buổi sương rơi gió lộng
Bóng dáng nàng đã động hồn tôi
Để tình tôi cứ chơi vơi
Ai yêu mà chẳng bồi hồi vẩn vơ
Kể từ đó nhịp cầu luyến ái
Đã hớp hồn tôi mấy bận liền
Nỗi niềm bám riết triền miên
Tương tư biển khổ ưu phiền nàng ơi!
Tôi đã sợ cả lời tôi nói
Sợ cả gần nàng với được yêu
Phút giây má ấp môi Kiều
Làm sao chịu nổi cô liêu một mình
Tôi nhớ dáng hình xinh con gái
Có khi nào nàng nghĩ tới không?
Nàng đan áo suốt muà đông
Bao giờ ngó xuống bên đường bóng ai...
Muà xuân đến tôi đi qua cưả
Nàng lặng thinh tình nghiã gì đâu
Mà sao tôi cứ âu sầu
Thương thân cát sĩ bể dâu đoạn trường
Tôi đã khóc cho lòng khuây khoả
Nàng ở lầu hoa có chăn bông
Đêm nào chạnh nhớ tôi không
Côn trùng rên rỉ muà đông não nùng!
cảm tác thơ Nguyễn Bính: Người Con Gái Ở Lầu Hoa
22.10.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét