Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2021

Lu Hà Và Xuân Quỳnh Chùm 1

 

Một Chiều Thu

Cảm xúc với tâm trạng Xuân Quỳnh: Hoa Cỏ May

 

Sóng nước mênh mang nỡ hững hờ

Từng đàn cá nhỏ lội bơ vơ

Sương chiều nhỏ giọt sao buồn qúa

Chắc biết lòng em chỉ rối vò

 

Vội vã bước chân ngập cỏ may

Ống quần kim đính có ai hay

Sầu dâng lối cũ niềm cô quạnh

Ngõ trúc lặng thinh bóng lắt lay

 

Khói lam rầu rĩ đám tro tàn

Bếp lửa nhóm nhen mẹ tảo tần

Tiếng gọi sau lưng văng vẳng vọng

Mùa thu chợt đến gió quan san

 

Cầu ao bì bõm cuốc kêu vang

Tu hú dần xa phận bẽ bàng

Hè qua bìm bịp còn lưu lại

Phượng vĩ mơ màng bướm dở dang

 

Cúc tần mấy khóm trước sân nhà

Nức nở rằng anh đã vắng xa

Cỏ gà chen chúc bên hàng dậu

Dám trách vì anh chẳng thiết tha!

 

3.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Mưa Phùn Gió Bấc

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Trời Trở Rét

 

Em đưa thêm khăn quàng áo ấm

Sợ mưa phùn ướt thấm làn da

Phong phanh cửa sổ căn nhà

Gió nhiều chật hẹp sinh ra ưu phiền

 

Dù có vội chớ quên đội mũ

Tóc xanh mềm yêu dấu của em

Đi qua phố chợ mà thèm

Thương anh vất vả hom hem vóc người

 

Ngã Tư Sở chơi vơi đứng đợi

Trước hàng đinh nhức nhối tâm can

Ngần ngừ đèn đỏ gian nan

Đèn xanh vừa bật chứa chan ân tình

 

Em vội vã lặng thinh rảo bước

Quầy ngoại văn thao thức khách hàng

Bụi mờ tủ kính ngỡ ngàng

Biết đâu giông tố từng trang sách dày

 

Mặt Hồ Gươm lắt lay gió bấc

Bóng Tháp Rùa ngon giấc ngủ say

Lòng người bao nỗi đắng cay

Làm sao thấu hiểu chuỗi ngày lầm than

 

Gánh hàng hoa nồng nàn tươi thắm

Hoa mỉm cười ảm đạm người qua

Dòng người thê thảm xuýt xoa

Tiếng ho khục khặc nhạt nhòa mưa bay

 

Em thấy mình cũng hay vơ vẩn

Thương cây bàng tủi hận xác xơ

Đông về sao nỡ hững hờ

Chẳng ai cuốn chiếu mong chờ xuân sang…!

 

3.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Sóng Còn Bấu Víu

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Chỉ Có Sóng Và Em

 

Chỉ có sóng vẫn còn bấu víu

Nuôi mộng tình hương dịu màn đêm

Thuơng yêu mặt biển êm đềm

Bầu trời lồng lộng vương thềm bóng nga

 

Tuy xa cách căn nhà nhỏ bé

Những người thân nhỏ nhẹ thiết tha

Bao nhiêu ký ức mặn mà

Trên trang giấy trắng nhạt nhòa bóng anh

 

Có đôi lúc đành hanh bực dọc

Giận hờn anh khó nhọc triền miên

Nỗi buồn cảm xúc tự nhiên

Nửa đêm chớp giật ưu phiền sầu tư

 

Trái tim đập như từ ngàn kiếp

Em thương anh nối tiếp ngày nay

Mênh mông biển lặng vui vày

Hải âu vỗ cánh tung bay góc trời

 

Tìm hạnh phúc nụ cười trong trẻo

Hồn thơ say muôn nẻo dặm trường

Xôn xao vùng vẫy đại dương

Tung tăng đàn cá quê hương thanh bình

 

Nghe sóng vỗ lân tinh thấp thoáng

Thuyền đầy trăng phóng khoáng bước chân

Vì nhau nên chẳng ngại ngần

Đôi vai nặng gánh phong trần kể chi…?

 

28.2.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Thuyền Trăng Biển Động

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Thuyền Và Biển

 

Nghe gió bảo lòng anh như biển cả

Trái im em ôm trăng phủ mạn thuyền

Tin cuộc đời trong trắng vẻ hồn nhiên

Trong vũ trụ siêu linh hồn bất diệt

 

Giữa giông tố tình yêu càng tha thiết

Lời dặn dò theo ngọn sóng ra khơi

Vững tay chèo không giây phút buông lơi

Biển cuồng nộ trào dâng bờ cát trắng

 

Em chợt hiểu rằng nụ hôn cay đắng

Thuyền lênh đênh lạc lối bến hoang sơ

Đàn hải âu mệt mỏi cánh bơ phờ

Buồm ngơ ngác xót xa nhìn biển rộng

 

Bờ khao khát bao la thành vọng tưởng

Biển thương thuyền như chiếc lá nhỏ nhoi

Hạt sương rơi cành dương liễu lẻ loi

Cơn lốc xoáy biết đâu là nơi chốn

 

Khi biển động bước chân người khốn đốn

Tình thương yêu khắc khoải khóc ngày mai

Nhắc làm chi cho hết chuyện khứ lai

Dù ở đâu dong thuyền hay bến cạn

 

Thuyền yêu biển nên không hề chán nản

Sóng bạc đầu mà bao cuộc bể dâu

Càng thương ai ngồi đợi dưới chân cầu

Mưa lã chã thấm vai gày áo vải

 

Thuyền mắc cạn mang nổi buồn tê tái

Đại dương kia bao lớp sóng mênh mang

Xa cách nhau cung đàn nguyệt dở dang

Bọt sầu hận khi thủy triều lên xuống...!

 

28.2.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Tình Mẹ Nghĩa Bà

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Mẹ Của Anh

 

Tình mẹ để đất trời  lồng lộng

Mẹ sinh anh con bống cái bang

Tấm lòng thấu tới thiên cang

Cho em hạnh phúc cưu mang với đời

 

Mẹ không đẻ ra người con gái

Làm vợ anh con cái trong nhà

Đôi vai gánh vác sơn hà

Tảo tần khuya sớm ông bà tổ tiên

 

Xưa mẹ cũng thuyền quyên thục nữ

Má xuân hồng chan chứa bướm hoa

Thương anh nước mắt nhạt nhòa

Ốm đau chăm sóc dầu xoa ưu phiền

 

Lời mẹ hát thôi miên bến giác

Suối cam lồ xào xạc vườn thu

Nỉ non quan họ êm ru

Cầu ao giếng nước vi vu mái đình

 

Dòng sông quê lung linh sóng bạc

Rừng chè xanh ngơ ngác mắt nai

Thơm mùi cam bưởi bông lài

Yến anh khúc khích chương đài liễu buông

 

Gà gáy sáng đầm chuông eo óc

Mẹ lần hồi tìm ốc bắt cua

Đạo tràng chống gậy thăm chùa

Hồ sen nở rộ sim mua chín đồi

 

Hoàng hôn xuống bồi hồi tâm dạ

Ánh trăng vàng thư thả đò đưa

Bình an giấc ngủ say xưa

Khéo tay bếp núc muối dưa mặn nồng

 

Bát canh chua rau mồng tơi ngọt

Đĩa muối vừng thìa bột cháu cưng

Tông đường hoan hỉ mẹ mừng

Giao thừa pháo nổ tưng bừng khói hương!

 

3.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Tình Thu Phảng Phất

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Thơ Tình Cuối Mùa Thu

 

Tơ hồng mây trắng bướm bay

Hoa còn ngây ngất đắm say ái tình

Cuối thu vàng võ hành tinh

Tùy miền trăng gió chúng mình thương nhau

 

Dù cho cây cỏ ướt nhàu

Rừng sâu vực thẳm vàng thau bụi mờ

Dửng dưng sóng vỗ đôi bờ

Nửa vòng trái đất hững hờ cá bơi

 

Trần gian bóng nguyệt lả lơi

Mảnh mai dáng liễu chơi vơi nỗi niềm

Xót xa nửa mảnh lưỡi liềm

Ve sầu khóm trúc bên thềm cuốc kêu

 

Ngọn đèn leo lắt tay thêu

Hồn thơ gấm vóc yêu chiều tình em

Phòng loan cửa sổ buông rèm

Hỏi ai thao thức nư thèm làn da

 

Phập phồng hơi thở Hằng Nga

Thiên thu tình mộng quan hà dặm băng

Vấn vương chỉ đỏ xích thằng

Trời gia cay nghiệt phũ phàng chia ly

 

Em buồn ôm bọc nhung y

Đồi thông vi vút ầm ỳ suối gieo

Tang bồng ngọn cỏ hắt heo

Mắt nai ngơ ngác trông theo phiến sầu

 

Lá rơi ngập bến giang đầu

Gió đông hun hút bể dâu đoạn trường

Tình yêu đôi ngả dặm đường

Người ơi còn nhớ quê hương thì về

 

Viễn phương lữ khách dãi dề

Tình thu phảng phất sơn khê động hồ

Đại duơng lạc lối ô hô

Sương rơi tiếng quạ lô nhô cánh buồm…!

 

2.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Trái Tim Em

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Tự Hát

 

Em có một trái tim bình dị

Để cùng anh thủ thỉ tâm tình

Sống là thể phách oai linh

Chết đi để cả hành tinh âu sầu

 

Chẳng mặt trời nguyện cầu vàng đá

Anh coi thường của nả bán đi

Hoàng hôn xuống thấp thầm thì

Tà dương khuất bóng ly bì lặng câm

 

Em chỉ muốn âm thầm đúng nghĩa

Trái tim hồng thấm thía cuộc đời

Niềm vui thường nhật tiếng cười

Khát khao xúc động lòng người thủy chung

 

Vững tay lái chập chùng biển cả

Những ước mơ bươn bả ngược xuôi

Nắng mưa tầm tã núi đồi

Thương anh vất vả đứng ngồi chẳng yên

 

Trái tim em thuyền quyên thực nữ

Anh biết rồi chan chứa xiết bao

Lẽ nào anh chẳng tự hào

Vợ hiền nâng giấc nghẹn ngào canh thâu

 

Anh ngắm mãi mái đầu xanh ngắt

Cả bốn mùa ngào nhạt hương thơm

Gần kề nóng bỏng củi rơm

Ái tình sét đánh hạt cườm chỉ tay

 

Đầy giông tố đắng cay nếm trải

Trái tim càng tê tái xót xa

Đói no cơm gạo cửa nhà

Cả khi vĩnh biệt quan hà dặm băng

 

Hãy giữ mãi thăng bằng nhịp điệu

Hát bài ca thần diệu trái tim

Cánh chim mải miết đi tìm

Biển sâu vùi lấp mò kim đáy hồ…!

 

1.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Cậy Xanh Tự Nhiên

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Chồi Biếc

 

Mầm non xanh biếc cho hay

Trăng thanh gió mát vui vày canh thâu

Sần sùi nếm trải bể dâu

Vỏ cây tầm tã dãi dầu nắng mưa

 

Dập vùi qúa khứ xong chưa?

Hôm nay hoa bướm say xưa nắng vàng

Lá sâu rơi rụng bẽ bàng

Héo hon ủ rũ phũ phàng gió đông

 

Sương gieo ướt ngọn cỏ bồng

Lá xanh mơn mởn cánh đồng lúa thơm

Nhà ai tí tách củi rơm

Bát canh rau muống nồi cơm ngọt bùi

 

Thương người sớm tối lui cui

Củi khô quét lá ngậm ngùi xót xa

Không còn hình bóng đôi ta

Bao người qúa cố ngân hà sao băng

 

Mai này trẻ nhỏ tung tăng

Lớn lên duyên nợ xích thằng buộc chân

Bao nhiêu câu chuyện Châu- Trần

Chim con ríu rít gốc phần tử sinh

 

Cây xanh phủ kín hành tinh

O xy hít thở chúng mình yêu nhau

Kể chi nghèo khó sang giàu

Trái tim ấp ủ trước sau đâm chồi!

 

2.3.2017 Lu Hà

 

 

 

Gia Tài Của Em

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Bàn Tay Em

 

Cha mẹ yêu bàn tay con gái

Trời thương tình chẳng ngại gian nan

Vuốt ve âu yếm nồng nàn

Chồng con hạnh phúc phúc chứa chan nỗi niềm

 

Qúa khứ càng dày thêm kỷ niệm

Nhặt vui buồn cần kiệm lo toan

Cửa nhà bếp núc chu toàn

Đường gân xanh sạm vô vàn khó khăn

 

Em đánh chắt hạt xoan từ nhỏ

Ô ăn quan hoa nở thiếu thời

Chim ca ríu rít xuân cười

Hái rau kết tóc thảnh thơi điệu hò

 

Em hát múa nhỏ to bàn bạc

Nâng giấc anh hốc hác gày gò

Ngổn ngang trăm mối tơ vò

Mỗi khi anh sốt nằm co góc giường

 

Thấy anh mệt canh trường ngồi khóc

Em thương anh khó nhọc phong trần

Bần hàn lầm lũi đôi chân

Ngược xuôi tất bật tần ngần xót xa

 

Bàn tay em mặn mà tạo hóa

Cả gia tài giao cả cho anh

Căng mùng trải chiếu treo tranh

Miệt mài cán bút học hành tư duy

 

Rồi những lúc tà huy thốn thức

Ngắm nhìn anh rạo rực trong lòng

An lành cầu nguyện em mong

Em ngồi may vá trốc mòng thâu canh

 

Gà gáy sáng long lang mờ nhạt

Hạt sương rơi tí tách hàng hiên

Bàn tay chu đáo vợ hiền

Hy sinh tất cả sầu miên tủi hờn!

 

1.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

Trường Ca Sóng Tình Yêu

Cảm dịch thơ Xuân Quỳnh: Sóng

 

Sóng tha thiết nhưng mà dễ sợ

Biển sục sôi gầm rú thét vang

Vỗ về khuyên nhủ dịu dàng

Lăn tăn mặt nước mơ màng bóng trăng

 

Sóng dồn dập khuân vàng ẻo lả

Chàng Lý xưa nghiêng ngả mạn thuyền

Hằng Nga khát vọng thôi miên

Bồi hồi tim đập thiên nhiên tuyệt vời

 

Giữa muôn trùng chơi vơi sóng bể

Ngọn bạc đầu thủ thỉ cùng em

Thương anh say đắm ướt mèm

Xông pha bão táp nư thèm nụ hôn

 

Sóng xao động khi hồn lộng gió

Gió từ đâu anh có biết không?

Bao la khí quyển mênh mông

Nhân tình ấm lạnh thiên bồng bấp bênh

 

Ồ lạ nhỉ lênh đênh áp xuất

Dưới lòng sâu sợ mất ái tình

Thủy triều lên xuống phiêu linh

Hải âu buồm trắng chúng mình cặp đôi

 

Em nhớ anh bồi hồi thổn thức

Cả trong mơ rạo rực ái ân

Sáng ra tỉnh dậy bần thần

Tiếng chim ríu rít tần ngần ngẩn ngơ

 

Dù xuôi ngược phơ phờ tang tóc

Sóng lạnh lùng thuyền khóc chi ai

Thủy chung trọn vẹn nét ngài

Trăm con sóng nhỏ u hoài cát pha

 

Sóng xa xôi sơn hà ta đó

Thấy lẻ loi hãy trở về nhà

Sông chờ cửa biển bao la

Ngậm ngùi ngư phủ chiều tà tịch dương

 

Sóng quê hương vấn vương biển cả

Sóng tình thương muôn ngả dặm trường

Có khi giận dữ bất thường

Nổi cơn thịnh nộ thê lương hãi hùng

 

Em tin sóng thủy chung sau trước

Sóng bạc tình lầm bước ra khơi

Thuyền anh sóng đánh tả tơi

Vững vàng tay lái anh ơi chớ buồn

 

Hãy bên em dệt luôn tấm thảm

Thơ tình yêu đằm thắm hát ru

Dạt dào như cụ Nguyễn Du

Ngàn năm sóng vỗ phù du bọt bèo!

 

Bao kiếp đời gian neo tất bật

Hãy thương nhau chân thật làm người

Tình yêu góc biển chân trời

Kẻ Nam người Bắc lệ rơi đôi hàng

 

Dù cho có bẽ bàng duyên phận

Chớ trách nhau tủi hận làm chi

Rồi đây mai trúc đền nghì

Ngậm vành kết cỏ thầm thì yến oanh

 

Sóng nghe ra ngọn ngành luân lý

Lại nhớ bờ tri kỷ ngàn năm

Đêm thu đợi ánh trăng rằm

Hò ơ cánh hạc con tằm nhả tơ

 

Ngàn con sông bờ phờ tê tái

Chẳng quản gì quan ải thác ghềnh

Rủ ra cửa biển mông mênh

Reo vui bọt nước bồng bềnh thuyền yêu

 

Hãy ôm chặt hôn nhiều anh nhé

Suốt canh trường thỏ thẻ thiết tha

Vuốt ve âu yếm mượt mà

Cho em ngây ngất làn da nóng bừng

 

Dòng trường ca hừng hừng bốc cháy

Ngọn lửa lòng máu chạy vào tim

Anh đừng mải miết đi tìm

Nguợc xuôi bươn bả cánh chim hải hồ

 

Cát trắng phau nhấp nhô cánh bướm

Đóa hoa rừng thấm đượm tình xuân

Sóng ơi chớ có ngại ngần

Trườn lên ôm ấp toàn thân liễu đào

 

Sung sướng qúa thì thào châu ngọc

Biển rì rào bao bọc tình thương

Ngàn thu sóng vỗ sông hương

Dẫu lìa ngó bẻ còn vương tơ lòng!

 

Sóng mệt nhoài long đong thế kỷ

Bụi hồng trần bi lụy khổ đau

Trải bao cuồng nộ bể dâu

Phiến sầu da diết bạc đầu tuyết sương

 

Sóng hiền lành biển thường lặng gió

Nàng Xuân Hương xoay xở trướng mùng

Nâng niu cái quạt yêu cùng

Mồ hôi nhễ nhại anh hùng ráo khô

 

Sóng bật dậy ô hô thục nữ

Thuyền đầy trăng dền dứ cá tôm

Cánh tay rắn chắc ghì ôm

Săn gân thủy thủ sớm hôm miệt mài

 

Sóng mơn man dân chài quăng lưới

Má em hồng tươi rói hoa cười

Ngọt bùi cá chuối anh ơi

Thờn bơn méo miệng ta thời bỏ qua

 

Yêu! Yêu qúa bốn mùa sóng vỗ

Biển bao la lãnh thổ của ta

Anh em chung một sơn hà

Gươm đàn nặng gánh khúc ca ân tình!

 

4.3.2017 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét